Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 998: Một Lời Không Hợp Liền Ra Tay, Như Vậy Quá Cường Thế

Hàng mi mảnh mai của Ly Nguyệt khẽ run rẩy, đáp lại một tiếng nhỏ như tiếng muỗi vo ve.

Cô nhắm mắt lại, yên tĩnh chờ đợi điều gì đó.

- Khò khò khò.....

Nhưng ba phút sau, bên tai cô truyền đến tiếng hít thở đều đặn.

Ly Nguyệt ngạc nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía Mục Lương, anh đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.

- Hừ!

Cô ngơ ngác nhìn một hồi lâu, gương mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, giận dỗi bĩu môi hừ một tiếng.

Bên ngoài phòng nghỉ, Thái Khả Khả tránh thoát tay của Ny Cát Sa.

Cô chống nạnh, khó hiểu hỏi:

- Đội trưởng, đến tột cùng là có chuyện gì vậy?

- Ta vừa mới cứu ngươi.

Ny Cát Sa nghiêm nghiêm túc nói.

- Cứu ta?

Thái Khả Khả cau mày, lộ ra vẻ mặt 'Ngươi đừng coi ta là con nít dễ lừa gạt'.

- Đương nhiên rồi, thành chủ đại nhân muốn nghỉ ngơi, thế mà ngươi vẫn luôn đứng bên cạnh ồn ào.

Ny Cát Sa hơi cúi người, nói với vẻ mặt nghiêm túc:

- Quấy rầy đại nhân nghỉ ngơi, khi nào trở về thành Huyền Vũ, phạt ngươi đi dọn dẹp hố phân ở Trại Chăn Nuôi.

- Không muốn!

Đôi mắt màu xanh ngọc bích của Thái Khả Khả trừng lớn, cô lập tức giơ tay che miệng rồi lắc đầu nguầy nguậy.

Ny Cát Sa khoanh hai tay trước người, ra vẻ nghiêm túc dặn dò:

- Vậy ngươi không được đi quấy rầy đại nhân.

- Ừ, ta biết rồi!

Thái Khả Khả gật đầu lia lịa.

Ny Cát Sa thở phào một hơi, sau đó xoay người bước đến một khoang thuyền lưu ly khác, chuẩn bị nghiên cứu cách sử dụng năng lực thức tỉnh mới.

- Đội trưởng, ngươi đi đâu thế?

Thái Khả Khả vội vàng cất bước đuổi theo.

- Huấn luyện.

Ny Cát Sa trả lời mà không hề quay đầu lại.

- À, vậy ta đi tìm thứ gì đó để ăn.

Thái Khả Khả dừng bước, xoay người đi về phía phòng bếp.

- Ngươi tới đây, cùng đi huấn luyện với ta.

Ny Cát Sa nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ áo của Thái Khả Khả.

- A ~~~

Thái Khả Khả lộ ra vẻ mặt đau khổ, kháng nghị một cách vô hiệu và bị lôi đi.

……..

Ốc Đảo, bên trong tầng ba.

Hồ Tiên ngồi bắt chéo hai chân rồi dựa vào ghế dài, trên tay là một đĩa hoa quả đã cắt sẵn.

Cô cầm một khối táo bỏ vào miệng, ngước mắt nhìn Hổ Tây vừa mới bước vào, quyến rũ hỏi:

- Lão vẫn không chịu ra ngoài sao?

- Chưa, hai ngày này, lão vẫn luôn ở trong phòng, không đặt chân ra ngoài nửa bước.

Hổ Tây lắc đầu, vừa nói vừa cầm một khối táo bỏ vào trong miệng.

Kể từ khi Áo Cách Tư Cách tới Ốc Đảo, lão vẫn chưa đi ra ngoài, dù chỉ một lần.

Đôi mắt đỏ rực của Hồ Tiên lóe sáng, nở nụ cười chế giễu:

- Thú vị đấy, lão đang sợ lộ tẩy sao?

Cô gái đuôi hồ ly chán ghét Áo Cách Tư Cách, nếu không phải Hội Nghị Thánh Địa sắp được tổ chức, cộng thêm thuỷ triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ sắp tiến đến thì cô sẽ không để Áo Cách Tư Cách sống sót.

- Chị Hồ Tiên, có khi nào là cơ thể của tên Áo Cách Tư Cách kia xảy ra vấn đề không?

Hổ Tây ngồi xuống, tò mò hỏi:

- Lão là người đứng đầu một thành, nhưng tại sao thực lực chỉ mới tới cấp 7 cao cấp?

Hôm đó, cô cũng cảm nhận được khí thế mà Áo Cách Tư Cách tản mát ra.

- Chắc nó có liên quan tới năng lực của lão.

Hồ Tiên thuận miệng lên tiếng.

Cô quay đầu nhìn đĩa trái cây, trống rỗng.

Cô lại nhìn Hổ Tây đang phồng má nhấm nuốt, đối phương nhìn cô với vẻ mặt vô tội.

Cót két...

Cửa phòng lại bị đẩy ra lần nữa, Hạ Lạc hào hứng đi tới.

- Chị Hồ Tiên, Bối Nhĩ Liên nói rằng chúng ta sắp tới thành Thánh Dương, bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàng.

Cô ngây thơ nói.

Mỗi lần đến một tòa thành mới thì cô gái tóc cam là người vui vẻ nhất, bởi vì điều này đồng nghĩa với việc cô có thể nhìn thấy nhiều điều mới lạ hơn.

- Thành Thánh Dương à, ta nhớ nơi này có phòng bán vé Máy Bay đến thành Huyền Vũ.

Hồ Tiên ngồi dậy, vén mái tóc trắng buông xõa ra sau lưng.

Cô quyến rũ nói:

- Dọn dẹp một chút, chúng ta chuẩn bị đi thành Thánh Dương.

- Vâng.

Hổ Tây đứng dậy duỗi lưng một cái, xoay người đi triệu tập nhân viên vào thành.

Không lâu sau, Ốc Đảo đã tới bên ngoài thành Thánh Dương.

Số lượng nhân viên như cũ, cách bố trí như cũ.

Bối Nhĩ Liên khống chế gió, đưa nhóm Hồ Tiên và hộ vệ Khu Vực Trung Ương đáp xuống mặt đất.

- Bối Nhĩ Liên các hạ, thành chủ thành Thánh Dương tên là gì vậy?

Hồ Tiên thướt tha bước đi, quay đầu nhìn về phía Tam trưởng lão Ốc Đảo.

- Không ai biết tên của lão.

Bối Nhĩ Liên chậm rãi lắc đầu.

- Rất có cảm giác thần bí.

Hồ Tiên bĩu môi, ngước mắt nhìn cửa thành ở phía trước.

Cửa thành nơi đây rất thấp, tường thành còn đổ nát.

Mọi người đi vào nội thành, dung nhan tuyệt mỹ của Hồ Tiên và trang phục cao cấp của nhóm hộ vệ Trung Ương nhanh chóng thu hút sự chú ý của người dân trong thành, ai nấy đều nhao nhao ngừng chân ngắm nhìn.

- Thật là quá tồi tàn, tại sao Máy Bay lại đến đây để giao dịch chứ?

Hồ Tiên nhỏ giọng thầm thì một câu.

Vù vù…..

Hai bóng người xuất hiện trên mái nhà bên cạnh con phố, Lý Nhị Cốt và Hắc Phát Yêu Tri Chu xuất hiện.

- Các vị tới thành Thánh Dương có chuyện gì không?

Lý Nhị Cốt đứng trên nóc nhà nhìn xuống đám người Hồ Tiên.

- Ta ghét kẻ nào đứng trên cao nhìn xuống, ngươi xuống đây nói chuyện với ta.

Hồ Tiên nhẹ nhàng lắc lư cái đuôi, đôi mắt đỏ rực bình tĩnh nhìn chăm chú Lý Nhị Cốt.

- Các hạ, đây là thành Thánh Dương.

Đôi mắt của Lý Nhị Cốt híp lại, giọng điệu mang theo chút đe dọa.

- Ngươi không chịu xuống đúng không?

Khóe môi của Hồ Tiên khóe giương lên, cái đuôi đang lắc lư cũng dừng lại.

Lý Nhị Cốt nhíu mày, mặc dù người phụ nữ trước mặt có dung mạo rất xinh đẹp, nhưng tính tình lại có chút kỳ quái.

Không chờ Lý Nhị Cốt mở miệng nói chuyện, đầu của hắn giống như bị ai đó dùng búa đập mạnh, ý thức trống rỗng ngã khỏi nóc nhà.

Trỉ Chu hoảng sợ nhảy dựng một cái, vội vàng vận dụng năng lực làm tóc dài ra, giữ chặt Lý Nhị Cốt, nhẹ nhàng đặt hắn trên đường.

- Ngươi cũng xuống đây đi.

Hồ Tiên giơ tay đặt lên xương quai xanh, nhàn nhạt nói.

Cô sử dụng ‘Mị ngữ’, tinh thần công kích vận sức chờ phát động.

Ra oai phủ đầu là chuyện cần thiết, nếu không làm sao bọn họ chịu nói chuyện đàng hoàng.

Trỉ Chu biến sắc, vội vàng đi xuống nóc nhà.

- Hồ Tiên các hạ, tốt hơn là nên bình tĩnh một chút.

Bối Nhĩ Liên cảm thấy nhức đầu.

Mặc dù cô cũng không thích ai đó đứng trên cao nói chuyện với mình, nhưng cô sẽ không giống cô gái đuôi hồ ly, một lời không hợp liền ra tay, như vậy quá cường thế.

- Nhưng nếu làm vậy sẽ rất lãng phí thời gian.

Hồ Tiên quay đầu bình tĩnh nói:

- Thời gian không còn nhiều, chẳng phải ngươi nói chúng ta chỉ dừng chân ở thành Thánh Dương ba tiếng thôi sao?

- ...

Bối Nhĩ Liên không có gì để phản bác.

- Quá mạnh! Cô ấy còn chưa đụng tới Lý thống lĩnh mà đã khiến ngài ấy bị thương rồi.

- Thật là một cô gái xinh đẹp, ta muốn bị cô ấy giẫm dưới chân.

- Những người này có lai lịch ra sao?

- .....

Dân chúng thành Thánh Dương nhỏ giọng bàn tán, trong đó còn xen lẫn vài lời nói kỳ quái.

Khụ khụ …..

Lý Nhị Cốt tỉnh táo lại, được Trỉ Chu đỡ lên.

- Chúng ta đến từ thành Huyền Vũ, bây giờ muốn gặp thành chủ của các ngươi.

Hổ Tây hất cằm, ngạo nghễ nói.

- Thành Huyền Vũ?

Lý Nhị Cốt chợt khựng lại, lửa giận cấp tốc tiêu tan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận