Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2527: Duy Nhất Sẽ Không Quên Ngươi

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Ly Nguyệt nhíu mày, cất bước đi vào cung điện.

- Cộp cộp cộp ~~~

Cô đi vào cung điện, tiếng bước chân vang vọng ở trong chính sảnh.

- Ông ~

Ngay sau đó, giữa chính sảnh loé lên một tia sáng, Ngải Lỵ Na và những người khác đẩy bánh kem đi tới, ánh nến chập chờn trong bóng đêm.

Giọng ca thánh thót của Mễ Nặc vang lên, hát khúc ca mừng sinh nhật:

- Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ ~~~

Ly Nguyệt sửng sốt một chút, đôi mắt màu trắng bạc chớp chớp, tầng mềm mại sâu trong lòng bị xúc động.

- Ly Nguyệt, sinh nhật vui vẻ nha ~~~

Ngải Lỵ Na và những người khác cùng hô to, đẩy bánh kem tới trước mặt cô gái tóc trắng.

Nguyệt Thấm Lan và mọi người đều có mặt đông đủ, ngay cả Vưu Phi Nhi cũng đi ra Sở Nghiên Cứu, cố ý ăn diện một chút tới chúc mừng sinh nhật Ly Nguyệt.

- Mọi người…

Hai mắt của Ly Nguyệt đỏ hoe, viền mắt đã hơi ươn ướt.

Ngải Lỵ Na khoác tay lên vai cô gái tóc trắng, cười duyên nói:

- Hì hì, tất cả mọi người đều nhớ kỹ sinh nhật của ngươi nha.

- Cảm ơn mọi người.

Ly Nguyệt cảm động nói.

Nguyệt Phi Nhan ngây thơ nói:

- Mau ước nguyện rồi thổi nến đi, Mục Lương nói đây là bước không thể thiếu trong ngày sinh nhật.

Mễ Nặc ngây thơ gật đầu, thúc giục:

- Đúng vậy, Mục Lương cố ý dặn dò, cần phải ước nguyện trước rồi mới được thổi nến.

- Tốt.

Đôi mắt đẹp của Ly Nguyệt sáng ngời, thì ra đây là do Mục Lương dặn dò.

Khóe môi của cô cong lên, đi tới trước mặt bánh kem, chắp hai tay nhắm mắt lại hứa nguyện.

Cô gái im lặng cầu nguyện trong lòng, một lát sau mới mở mắt ra, thổi tắt toàn bộ ngọn nến được cắm trên bánh kem.

- Được rồi, mở đèn lên đi.

Nguyệt Thấm Lan ra lệnh một tiếng, nhóm Đèn Lồng Bọ Cánh Cứng bắt đầu chiếu sáng, làm cho cung điện khôi phục lại dáng vẻ đèn đuốc sáng rực.

Ly Nguyệt híp mắt lại, thích ứng tia sáng vài giây mới mở to hai mắt, nhìn chiếc bánh kem ba tầng trước mặt, bên trên còn có rất nhiều hoa văn tuyệt đẹp.

Mễ Á dịu dàng nói:

- Đây là bánh kem do Mễ Nặc tự tay làm, cũng là quà sinh nhật mà con bé tặng cho ngươi.

- Tiểu Nặc, cám ơn ngươi.

Ly Nguyệt cảm động vươn tay ôm cô gái tai thỏ.

Ngải Lỵ Na lấy ra một cái hộp nhỏ rồi đưa nó cho cô gái tóc trắng, nói:

- Đây là lễ vật của ta, tặng ngươi.

Ly Nguyệt buông ra cô gái tai thỏ, tiếp nhận lễ vật của cô gái tóc hồng rồi mở ra nhìn xem, bên trong là một đôi giày cao gót tuyệt đẹp làm từ bảo thạch và xương thú, thoạt nhìn giống như là một tác phẩm nghệ thuật.

- Đôi giày này do chính tay ta làm từng chút một, mất hơn cả tháng đấy!

Ngải Lỵ Na đắc ý nói.

- Cảm ơn, ta rất thích.

Ly Nguyệt vui vẻ đáp, trong lòng không khỏi kinh ngạc với khiếu thẩm mỹ của cô gái tóc hồng.

Hi Bối Kỳ lấy ra một cái hộp rồi nói:

- Còn nữa, đây là lễ vật của ta.

- Đây là của ta.

Ngôn Băng đi lên trước, đặt một cái cái túi nhỏ vào trong tay cô gái tóc trắng.

- Cả ta nữa.

Ny Cát Sa lấy ra một cây lược từ trong ma cụ không gian tùy thân, mặt trên có khắc tên cô gái tóc trắng, đồng dạng là do nàng tự tay chế tạo một cách tỉ mỉ.

Ly Nguyệt cảm động gật đầu:

- Cảm ơn mọi người, ta rất thích.

Nguyệt Thấm Lan lấy ra lễ vật của mình, ưu nhã nói:

- Đây là váy do ta thiết kế, mặc dù không phải do ta tự làm nhưng mà nó tuyệt đối là độc nhất vô nhị.

Đây là một chiếc váy màu tím nhạt, thiết kế cực kỳ tôn lên dáng người, mặt trên có hoa văn thêu tay tuyệt đẹp, có thể nhìn ra nó được chế tác rất kì công, còn tinh xảo hơn những chiếc váy được bày bán trong vương quốc.

Ly Nguyệt nhẹ nhàng ôm Nguyệt Thấm Lan, cảm động nói:

- Chị Thấm Lan có lòng, cảm ơn.

- Thật xinh đẹp ~~~

Ngải Lỵ Na và những người khác đều trầm trồ thán phục, không khỏi có chút hâm mộ.

- Chờ khi nào đến sinh nhật ta, ta nhất định phải vòi mẹ một cái mới được.

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi.

Nguyệt Thấm Lan dở khóc dở cười, ừ một tiếng:

- Tốt thôi.

Đôi mắt đỏ của Nguyệt Phi Nhan lập tức sáng ngời, hưng phấn nói:

- Mẹ hứa rồi đấy, ta nhớ kỹ rồi!

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt với con gái, mong đợi nói:

- Được rồi, lễ vật do ngươi chuẩn bị đâu?

Cô rất tò mò con gái chuẩn bị lễ vật gì mà phải mất cả đêm.

Nguyệt Phi Nhan đắc ý nói:

- Lễ vật của ta tuyệt đối ăn đứt lễ vật của các ngươi.

- Đừng nói nhảm nữa, mau lấy ra đi.

Hi Bối Kỳ tức giận thúc giục.

- Đừng nóng vội, chờ ta một chút.

Nguyệt Phi Nhan cười thần bí, xoay người đi tới TV.

Nguyệt Thấm Lan và những người khác nghi ngờ liếc nhìn nhau, không ai biết cô gái tóc đỏ chuẩn bị lễ vật gì mà còn phải sử dụng cả TV.

Nguyệt Phi Nhan điều khiển TV, chẳng mấy chốc thì màn hình sáng lên, hình ảnh từ từ hiện ra.

- Mọi người mau tới đây!

Cô vội vàng phất tay kêu.

Đám người Ly Nguyệt nghi ngờ, nhưng vẫn cất bước đi tới gần.

Khi mọi người đi tới trước TV, hình ảnh trong TV cũng ngừng chớp loé, xuất hiện một bầu trời đêm đang nhanh chóng di động.

- Nè nè, Mục Lương, ngươi có ở đó không?

Nguyệt Phi Nhan hô một tiếng.

- Ta đây.

Hình ảnh trong TV bắt đầu thay đổi, xuất hiện bóng dáng của Mục Lương và An Kỳ.

- Mục Lương!

Hi Bối Kỳ và những người khác vừa kinh ngạc vừa vui mừng reo lên, vội vã tiến lên trước.

Mục Lương cười một tiếng, mở miệng chào hỏi:

- Chúc mọi người buổi tối tốt lành.

- Mục Lương, ngươi đang ở đâu thế?

Ngải Lỵ Na vội hỏi.

Mục Lương giải thích:

- Chúng ta còn đang bay trên trời, đi tìm con Vua Hư Quỷ tiếp theo.

Hắn và An Kỳ đang ngồi trên lưng Kim Ô Thánh Quang, đi đến vị trí của Vua Hư Quỷ tiếp theo.

Nguyệt Phi Nhan đắc ý nói:

- Thế nào, lễ vật mà ta chuẩn bị tốt chứ?

Ly Nguyệt mấp máy môi hồng, cô rất muốn chạy lại ôm chầm cô gái tóc đỏ.

Cô rất nhớ Mục Lương, thế nhưng sợ quấy rầy hắn cho nên vẫn luôn cố nén không chủ động liên lạc, bây giờ thấy được dáng vẻ của hắn, tâm trạng lập tức tốt hơn rất nhiều.

Mục Lương nhìn về phía cô gái tóc trắng, ôn hòa nói:

- Ly Nguyệt, sinh nhật vui vẻ, xin lỗi ta không ở cung điện, không thể trực tiếp ăn sinh nhật với ngươi.

Ly Nguyệt lắc đầu, dịu dàng nói:

- Chuyện này không quan trọng, ngươi phải chú ý an toàn đấy.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, bình thản nói:

- Nhưng mà ta trước khi đi ta có chuẩn bị quà sinh nhật cho ngươi, đặt bên trong ngăn tủ dưới giá sách ở thư phòng.

- Quả nhiên là Mục Lương có chuẩn bị lễ vật.

Ngải Lỵ Na hơi nhướng mày, lộ ra vẻ mặt ta biết ngay mà.

Ny Cát Sa gật đầu nhận đồng:

- Ai cũng có thể quên sinh nhật Ly Nguyệt, duy nhất chỉ có Mục Lương sẽ không quên.

- Đúng vậy, có chuyện gì thì Mục Lương đều sẽ nhớ kỹ.

Vưu Phi Nhi nhỏ giọng nói.

Khuôn mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt ửng đỏ, bị các cô gái trêu đùa như thế khiến cô cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Mọi người hàn huyên một hồi, cho tới khi nhóm tiểu hầu gái chuẩn bị bữa tối xong thì các cô mới nhớ tới việc cắt bánh kem ăn tối.

Mục Lương phất tay, dịu dàng nói với Ly Nguyệt:

- Chờ ta trở về.

- Tốt.

Ly Nguyệt gật đầu thật mạnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận