Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 360: Ngươi Là Đang Gây Hấn Với Ta?

Mục Lương cười nhạt mà gật đầu, hơi đánh giá mấy người.
- Thành chủ, mục đích ngài tới thành Vạn Yêu, chủ yếu là để giao dịch à?
Hồ Tiên cười quyến rũ mà hỏi.
Cô lấy cái đuôi ra khỏi gương mặt, toàn lực thi triển mị lực, khóe môi quyến rũ nhìn chằm chằm về phía Mục Lương.
- Ừm.
Mục Lương lại mỉm cười qua, trong con ngươi bình tĩnh không lay động.
Trong lòng anh khẽ kinh ngạc, không thể không nói dung mạo Hồ Nữ này cực kỳ xinh đẹp, là người của hai thế giới, cộng tất cả người từng thấy, cũng chưa có ai xinh đẹp như cô.
Gì? Không có phản ứng?
Hồ Tiên nhíu mày, không hổ là cường giả có thực lực cấp 8.
Biểu cảm trên mặt của Nguyệt Thấm Lan khẽ ngẩn ngơ, thân là nữ nhân, không thể không thừa nhận vẻ đẹp của Hồ Tiên, đúng thật là có thể làm cho nam nữ đều say mê.
Thân thể cô lung lay, đôi mắt vô thần, giống như con rối đã bị khống chế.
- A !
Đằng sau chủ vị, chợt có một âm thanh khác truyền ra.
- Khụ khụ!
Mục Lương ho nhẹ hai tiếng, làm cho Nguyệt Thấm Lan và hai cô gái ẩn thân đều phục hồi tinh thần lại.
Phía sau anh, Ly Nguyệt và Ngải Lỵ Na đều đang trong trạng thái ẩn thân, đây là một trong những trách nhiệm của các cô, phụ trách an toàn cho Mục Lương.
Mục Lương kinh ngạc, nếu như không phải thuộc tính bốn chiều vốn cao hơn người thường, có thể cũng sẽ bị ảnh hưởng vì vẻ mị hoặc của Hồ Tiên.
Hai mắt của anh lập tức trở nên lạnh lẽo, con ngươi nhìn phía Hồ Tiên lại mang theo sát ý nhàn nhạt.
Sau mười lăm phút, Mục Lương hơi tản ra khí thế bén nhọn, không khí toàn bộ phòng yến hội cũng theo đó như muốn đông lại, khiến người ta khó mà hô hấp.
- Con ngươi màu hồng màu đỏ của Hồ Tiên khẽ co lại, bàn tay vịn lấy tay vịn của ghế, ngăn chặn ý muốn chạy trốn trong đầu lại.
Cấp 8 đỉnh phong còn là cao thủ đứng đầu trong các cường giả cấp 8.
Đầu lông tóc Phong Thanh Lang từng chiếc dựng thẳng đứng lên, hai mắt lộ ra muôn dạng vẻ hoảng sợ, thân thể không nhịn được mà run run.
Khí thế kia chỉ có hơn chứ không kém so với Thú Vương, thực lực tuyệt đối mạnh hơn Áo Cách Tư Cách.
Trên trán Viêm Tượng ứa ra mồ hôi lạnh, lúc này khi đối mặt với Mục Lương, còn muốn đáng sợ hơn khi đối mặt với Thú Vương.
Nguyệt Thấm Lan buông tay đang xiết chặt ra, trong lòng cảm động, biết Mục Lương là đang xả giận giúp cô.
- Thật ngại quá, có chút không khống chế được.
Mục Lương lạnh lẽo mà nói.
- Không có việc gì.
Sau lưng Hồ Tiên cũng toát ra mồ hôi lạnh, cô vội vàng dùng đuôi cáo che đi toàn bộ khuôn mặt, chỉ để lại ánh mắt ở bên ngoài.
Tay Phong Thanh Lang cũng khoát lên trên bàn gỗ, cúi đầu thở lấy từng hơi từng hơi, quá kinh khủng, không thể làm kẻ địch với người này.
Hầu Gia Viêm Tượng cắn răng, hắn lặng lẽ tự tay bóp cái chân lớn, hy vọng có thể làm cho chân ngừng run.
Sau lưng Phong Thanh Lang, Ngải Bố Lạp và Đức Lợi An hầu như cũng mệt lả mà ngồi phịch trên mặt đất.
Hai người may mắn, trước đây không có tùy tiện tới thành Huyền Vũ để cướp trứng Kỳ Lân, nếu không... Tuyệt đối sẽ chết rất thê thảm.
Hai mươi ngón tay Mục Lương đan vào nhau để trên mặt bàn, lạnh nhạt mà nói:
- Kế tiếp, đã có thể nói chút về giao dịch rồi chứ?
- Thành chủ, ngài là muốn giao dịch thế nào?
Phong Thanh Lang kiên trì tiếp lời.
- Nghe nói thành Vạn Yêu các ngươi có mỏ muối?
Giọng của Mục Lương hơi chậm lại, không tản ra khí thế bức người nữa.
Đây là giao dịch công bằng, anh không muốn lấy thế đè người.
Trong lòng Hồ Tiên hiểu rõ, đối phương quả nhiên là tới vì mỏ muối.
- Vâng, ý của thành chủ các hạ, là muốn giao dịch muối sao?
Giọng nói của Phong Thanh Lang cũng nhẹ nhàng một ít.
- Ừm.
Mục Lương gật đầu.
Phong Thanh Lang trầm ngâm chốc lát, khàn khàn lên tiếng hỏi:
- Vậy thành chủ các hạ, là muốn lấy cái gì để giao dịch?
- Thành Huyền Vũ có các loại hàng như nước, rau xanh, trà Tinh Thần.
Nguyệt Thấm Lan ôn nhã lên tiếng nói.
- Nước và rau xanh sao?
Phong Thanh Lang và Hồ Tiên, hầu gia Viêm Tượng khẽ liếc nhau, những thứ này đều là thứ mà thành Vạn Yêu cần.
- Bên trong Phố Buôn Bán có cái gì, đều có thể giao dịch với các ngươi, các ngươi có thể đi xem trước.
Nguyệt Thấm Lan kéo lại cọng tóc mai màu xanh nước biển, tiếp tục nói:
- Chúng ta sẽ dừng lại ở thành Vạn Yêu mười ngày, sau đó lập tức rời khỏi.
- Được.
Hồ Tiên mở miệng đáp ứng.
Viêm Tượng dùng âm thanh trầm thấp hỏi:
- Các ngươi cần bao nhiêu muối?
Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía Mục Lương, tổng số giao dịch cần anh làm quyết định.
- Tạm thời trước tiên cần lượng muối đủ để lấp đầy mười cái phòng tiếp khách.
Mục Lương lạnh nhạt nói.
Hai tai xù lông của Hồ Tiên nghe vậy hơi run lên, lần thứ hai nhìn quanh khắp phòng tiếp khách, muốn lấp đầy mười cái phòng lớn như vậy?

- Cái này quá nhiều, chúng ta không thể nào quyết định được.
Phong Thanh Lang lắc đầu, trầm giọng nói:
- Cần xin chỉ thị với Thú Vương đại nhân chúng ta xong mới có thể ra quyết định.
- Được, hy vọng có thể bắt đầu giao dịch sớm một chút.
Mục Lương mỉm cười gật đầu.
Con ngươi của Hồ Tiên vốn hồng lại khẽ chuyển sang đỏ, nhẹ giọng nói:
- Thành chủ các hạ, còn có một chuyện.
- Chuyện gì?
Mục Lương bưng trà nóng trước mặt lên, nhấp một miếng.
- Nửa năm trước, thành Vạn Yêu chúng ta bị trộm đi một quả trứng Kỳ Lân...
Tay Hồ Tiên khẽ vỗ lên đuôi cáo xù lông, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Mục Lương.
- Trứng Kỳ Lân bị trộm?
Chân mày của Mục Lương hơi cau lại, trong đầu hiện lên dáng dấp của cô gái tai mèo và thiếu nữ Ma Cà Rồng.
Cho nên trứng Kỳ Lân, là do Mễ Á và Hy Bối Kỳ trộm về?
- Quả nhiên.
Hồ Tiên nhếch miệng lên.
Cô nhanh nhạy quan sát được thay đổi trên gương mặt Mục Lương, giờ khả năng cao trứng Kỳ Lân đang ở thành Huyền Vũ.
Hồ Tiên tiếp tục nói:
- Theo chứng kiến của thuộc hạ Phong Thanh Lang, kẻ trộm ăn cắp trứng cuối cùng đã vào thành Huyền Vũ, ta nghĩ thành chủ các hạ chắc là có biết đến việc này.
- Ừm, kẻ trộm ăn cắp trứng có vào thành Huyền Vũ.
Ngải Bố Lạp kiên trì gật đầu.
- Ý của các ngươi, là đang hoài nghi kẻ trộm ăn cắp trứng là người của thành Huyền Vũ chúng ta?
Con ngươi màu đen của Mục Lương thâm thúy không gì sánh được, để người ta càng nhìn càng không thấu anh nghĩ cái gì.
Anh bình tĩnh mà hỏi:
- Cũng hoặc cô đang muốn nói, do tôi phái người đi trộm trứng Kỳ Lân?
- Chuyện ấy, tôi không biết.
Hồ Tiên lắc đầu, một câu nói chọc người thế này, cô sẽ không thừa nhận.
Phong Thanh Lang khẽ nhíu mày.
Hắn nhớ kỹ Ngải Bố Lạp và Đức Lợi An đã từng bảo, kẻ trộm ăn cắp trứng đã thừa nhận là các cô đến từ Ốc Đảo.
Chẳng lẽ đây cũng là mưu kế của kẻ trộm ăn cắp trứng? Họa Thủy Đông Dẫn?
Hay nói, còn ẩn tình gì khác?
- Giải thích, câu "Họa Thủy Đông Dẫn" là một câu thành ngữ của Trung quốc, ý nói những kẻ nham hiểm bắt người khác chịu tội thay mình. Hết giải thích.
Mục Lương khẽ dựa vào lưng ghế một chút, cười nhạt nói:
- Kỳ Lân hoàn toàn chính xác đang ở thành Huyền Vũ, nhưng cũng không phải do trộm được.
- Vậy trứng Kỳ Lân ở đâu?
Viêm Tượng giơ tay vỗ lên bàn gỗ, tâm trạng có hơi kích động.
- Ngươi là đang gây hấn với ta?
Mục Lương bình tĩnh ngước mắt lên hỏi.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, có sấm sét màu tím theo đó mà hiện lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận