Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 687: Bắt Nạt Đứa Nhỏ Thế Này, Các Người Còn Mặt Mũi Nữa Không?

- Ừ, có rất nhiều. Ta nghe chị Thấm Lan kể rằng bọn chúng chui ra từ trong giếng.

Mệ Nặc gật đầu nói.

Sắc mặt của Mễ Á dần dần thay đổi, trầm giọng nói:

- Bây giờ, đàn Hư Quỷ xuất hiện, có phải quá sớm không?

Cô gái tai mèo biết được thủy triều Huyết Nguyệt, vì thân phận của cô ấy, là đệ tử của Tam Trưởng Lão Ốc Đảo.

Mễ Á nghiêm nghị nói:

- Không được, ta phải nói với sư phụ về chuyện này.

- Mục Lương còn chưa quay trở về...

Tâm trí của Mễ Nặc bây giờ không tập trung vào em gái mình, cô ấy cảm thấy thực sự bối rối trước lời tự bạch của chính mình.

Hai chị em tuy có suy nghĩ khác nhau, nhưng không thấy người nào xông vào khu Trung Ương mà vào đi thẳng đến Cung điện.

Chờ đến khi bọn họ phát hiện ra, đám đạo tặc đã đi đến trước Quảng Trường.

- Các ngươi là ai?

Đôi mắt xanh của Mễ Nặc trừng to.

- Đó là những người trên phố ngoại thành.

Mễ Á cau mày sau đó đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe nheo lại, cô ấy nhận ra những người lạ này.

- Biến Dị Gỉa.

Cam Na nhướng mày, đánh giá cô gái tai thỏ cùng với cô gái tai mèo này.

- Thực lực không cao.

Một tên đạo tặc cấp 6 cười gằn nói.

Hắn có thể dễ dàng nhìn thấu thực lực của cô gái tai thỏ và cô gái tai mèo, dù sao thực lực của hai người cũng không hề thấp kém.

Cam Na hạ thấp sau đó lại nâng nó lên một chút rồi ra lệnh:

- Bắt lấy bọn chúng đi, đừng làm ồn ào.

- Vâng.

Bọn đạo tặc trả lời, nhìn cô gái tai mèo và cô gái có đôi tai thỏ cười toe toét.

- Các người là kẻ trộm!

Mễ Nặc giận dữ hét lên.

- Mễ Nặc, chuyện gì xảy ra vậy?

Ấu Lan và vài người giúp việc chạy ra sau khi nghe thấy âm thanh.

- Gọi thêm một vài người nữa đến, tất cả túm lấy sau đó bịt miệng họ.

Cam Na phất tay ra lệnh.

- Đừng vô lễ với cô gái nhỏ.

Giọng của Hoa La truyền đến.

Cô ta với Cuồng Phong Tử mang theo thuộc hạ cũng chạy đến.

Ấu Lan đứng trước mặt cô mèo và cô gái tai thỏ, nghiêm mặt hỏi:

- Các ngươi là ai?

Giọng của Hoa La giả vờ tốt bụng:

- Chuyện này không quan trọng, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ cho ngươi sống.

- Đừng lãng phí thời gian, khi thành chủ thành Huyền Vũ trở lại, chúng ta không thể rời đi.

Cam Na cười chế nhạo.

Cô ta xua tay ý bảo bọn đạo tặc thuộc hạ dưới quyền xông thẳng về phía cổng Cung điện.

- Đúng là tìm cái chết.

Lực lượng ám ảnh hiển hiện quanh thân Mễ Á, nhẹ nhàng giải quyết tới gần một

đạo tặc.

- Chị ơi, cẩn thận một chút.

Mễ Nặc nhắc nhở.

Cô đã thay đổi điểm yếu trước đây của mình, cùng một đôi tai thỏ dựng đứng, đôi mắt xanh của cô dán chặt vào tên đạo tặc đang đến gần, sau đó cô đánh gục tên trộm đang đến gần một cách dễ dàng chỉ bằng một nắm đấm.

Trước khi gặp Mục Lương cô gái tai thỏ đã sống trong bộ tộc vài năm, tuy sức mạnh không cao nhưng cô không phải là người bình thường.

- Tiểu thư Mễ Nặc, tôi đang chống đỡ rồi, ngươi mau đi nhanh lên.

Vệ Ấu Lan lo lắng hét lên.

Chỉ là cô đang đối mặt với cao thủ cấp 4. Vừa gặp mặt đã bị đối phương đá văng, một lúc lâu sau ngã xuống đất không đứng dậy được.

- Tiểu Lan.

Mễ Nặc kinh hô một tiếng.

- Thừa dịp đại nhân không có ở nhà, ngươi mới bắt nạt đứa nhỏ thế này, các người còn mặt mũi nữa không?

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Già Lạc bước ra khỏi thang vận chuyển, mỗi tay cầm một thanh kiếm xương, ánh mắt lạnh lùng.

Khi vừa ra khỏi khu nhà ở, cô đã nghe thấy tiếng động ở tầng trên cùng nên quay lại cầm theo hung khí lao tới.

- Ngươi là ai?

Sắc mặt của Hoa La thay đổi, cô ta phát hiện chính mình không thể nhìn thấu thực lực của đối phương.

- Điều này không phải vấn đề.

Già Lạc hơi nghiêng đầu.

Đạp đạp đạp......

Ngay khi Dư Tương vừa đuổi theo, hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mặt sau đó dừng lại.

- Có nhiều người như vậy.

Già Lạc nhìn chằm chằm về phía Du Tương, vẻ mặt cô ấy có chút nghiêm túc.

- Giao cho ta, đừng lãng phí thời gian nữa.

Hoa La hét lên một tiếng.

- Được rồi.

Cuồng Phong Tử gầm lên sau đó lao về phía Già Lạc.

- Đã lâu rồi ta cũng không dùng kiếm.

Già Lạc nghiêng cổ quay đầu nhắc nhở:

- Các ngươi chú ý an toàn.

- Chị Già Lạc, hãy cẩn thận.

Mễ Nặc đáp lại lời nói.

Già Lạc mỉm cười, quơ quơ thanh kiếm xương trong tay, ung dung mà đem Cuồng Phong Tử không có vũ khí bức lui.

- Chết tiệt, không có thanh kiếm nào.

Cuồng Phong Tử nổi giận gầm lên một tiếng, nhớ tới vũ khí còn gửi ở Huyền Hông Các.

Hắn không có vũ khí, làm sức mạnh giảm xuống còn hai thành.

Nhưng cho dù có vũ khí, hắn cũng không thể là đối thủ của Già Lạc, dù sao cô ấy cũng là cao thủ cấp tám.

- Ta đến giúp ngươi.

Hoa La không chịu được nữa, giơ tay chạm đất thì một chiếc cọc gỗ sắc nhọn bật ra khỏi đất sau tấn công đến phía của Già Lạc.

- Có thực lực.

Già Lạc nhẹ nhàng lui ra phía sau hai bước, sau đó cốt kiếm vung lên, đem cọc gỗ toàn bộ chém nát.

Những tên đạo tặc khác tiếp cận Mễ Nặc cùng với những người khác.

- Oa ~~

Đúng lúc này, tiếng rống giận dữ của dã thú vang lên.

………….

Kỳ Lân từ sau hoa viên lao ra, vây xung quanh thân nó đều có tử sắc Hồ Quang Điện

Bùm bùm ~~

- Tiểu Tử.

Đôi mắt xanh lam của Mễ Nặc sáng lên.

- Hung thú cấp 7!

Cam Na kinh ngạc hét lên.

Sắc mặt của Du Tương khó coi, trầm giọng:

- Làm sao có thể có hung thú cấp 7?

- Tiểu Tử, bọn họ đều là người xấu.

Mễ Nặc giọng gấp gáp nói.

Gào gào,

Kỳ Lân gầm lên một tiếng, quanh thân nó bắn tóe ra sấm sét màu tím, dễ dàng đánh ngã những tên đạo tặc có thực lực thấp xuống đất.

Nó nghiêng đầu nhìn về phía Du Tương Và Cam Na, sau đó quay lại và lao đến chỗ hai người bọn họ, sấm sét màu tím cũng theo đó đánh về phía hai người kia.

- Đáng chết.

Du Tương chật vật hướng sang một bên nên miễn cưỡng tránh được các đợt công kích của Tiểu Tử.

Cam Na không may mắn như vậy, bị tia điện của Kỳ Lân đánh trúng vào cánh tay, nhất thời làm tróc da tróc thịt, thiếu chút nữa không giữ được tay trái.

Kỳ Lân quất cái đuôi qua, làm tất cả những đạo tặc gần đó ngã lăn trên mặt đất.

Quảng trường đột nhiên trở nên hỗn loạn, có một số đạo tặc bắt đầu chạy trốn, muốn rời khỏi khu vực trung ương này.

Ngao ô~

Tiếng sói tru vang lên, từng nhóm thân ảnh màu trắng bắt đầu xuất hiện.

Vua Sói Mặt Trăng mang theo đàn Sói Mặt Trăng xuất hiện, đem toàn bộ đám đạo tặc định chạy trốn quay về quảng trường.

- Lại một con hung thú cấp 7 nữa.

Sắc mặt của Du Tương ngày càng trở nên khó coi.

- Sao lại nhiều hung thú như vậy?

Bọn đạo tặc trợn to mắt vẻ mặt đầy sự hoảng sợ, cả người run rẩy, không sinh nổi một ý niệm chống cự.

Mễ Á thở phào nhẹ nhõm, tình hình trước mắt đang là phe mình có lợi thế hơn.

Vua Sói Mặt Trăng đến gần Du Tương, dùng móng vuốt hướng đến đầu hắn đánh tới.

Du Tương chật vật ẩn nấp, trên người hắn lại không có vũ khí nên rất khó ngăn cản được các đợt công kích của Sói Mặt Trăng.

- Đáng chết, đây là sự bảo vệ yếu ớt lỏng lẻo mà Vũ Mộng nói tới sao?

Cam Na tức giận hét lớn.

Cô ta sắp tức điên lên rồi, tình huống trước mắt đã rất không ổn rồi, có lẽ cô ta sẽ bị lưu lại ở đây, kết cục sẽ thảm như thế nào đây?

Bạn cần đăng nhập để bình luận