Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2539: Báo Lôi Vân! Mềm Hóa.

Khắc Lai Mạn thấy trong phòng không có âm thanh, vội vàng nói thêm:

- Các hạ, xin hãy cho phép chúng ta ở bên ngoài, khi trời sáng chúng ta sẽ rời đi.

Cô lo lắng còn có quái vật khác xuất hiện, cảm thấy ở lại chỗ này sẽ an toàn hơn nhiều.

Trong phòng vẫn không có âm thanh truyền ra, Mục Lương và An Kỳ đang mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Tây Ni nắm phía sau cổ của tiểu sinh linh, nhỏ giọng nói:

- Ta đưa tiểu gia hỏa này cho các hạ, có thể đổi nó lấy chút đồ ăn sao?

An Kỳ nhỏ giọng hô:

- Mục Lương ca ca?

- Ta đi làm chút đồ ăn cho các cô ấy.

Mục Lương vươn tay xoa đầu thiếu nữ.

Anh cảm thấy hứng thú với tiểu sinh linh mà hai người kia mang tới, đây là ma thú mà hắn chưa từng thấy trước đây, chắc là động vật đột biến gien.

- Được!

An Kỳ ngoan ngoãn lên tiếng, vội vã xuống giường mang giày đi mở cửa.

- Cọt kẹt ~~~

Cửa phòng lưu ly bị mở ra, Khắc Lai Mạn và Tây Ni đứng ngoài cửa lập tức thở phào nhẹ nhõm, trong lòng còn có chút khẩn trương.

…..

An Kỳ chớp mắt, mở miệng chào hỏi đối phương:

- Xin chào.

- Xin, xin chào.

Đôi mắt đỏ như bảo thạch của Khắc Lai Mạn chớp chớp nhìn cô bé trước mặt.

Tây Ni tò mò nhìn thoáng qua trong phòng, đột nhiên đối diện với một đôi mắt đen thâm thúy.

Trong lòng cô run lên, không nhịn được buột miệng nói ra lời trong lòng:

- Thật là một đôi mắt xinh đẹp.

Mục Lương liếc cô ta một cái, trong lòng không hề có chút gợn sóng.

Tây Ni đỏ mặt, không khỏi cảm ơn lần nữa:

- Cảm ơn các hạ đã cứu chúng ta.

Mục Lương bước ra cửa phòng, lực chú ý rơi vào tiểu sinh linh trong ngực nữ nhân, nó đang run rẩy, hiển nhiên là bị dọa sợ bởi màn Hư Quỷ rượt đuổi vừa rồi.

Tây Ni giơ tay lên xoa mặt tiểu sinh linh, yếu ớt hỏi:

- Các hạ thích nó à?

- Đưa ta đi.

Mục Lương vươn tay ra.

- Được!

Tây Ni không suy nghĩ nhiều, đưa tiểu sinh linh trong ngực cho nam nhân trước mắt.

Mục Lương vươn tay tiếp nhận, tiểu sinh linh có xúc cảm rất mềm mại, trọng lượng chưa tới hai cân.

- Keng! Kiểm tra đo lường được sinh mệnh có thể thuần dưỡng, có muốn thuần dưỡng hay không?

Âm thanh nhắc nhở quen thuộc của hệ thống chợt vang lên trong đầu của anh.

Mục Lương hơi nhướng mày, trong lòng nói thầm một câu quả nhiên là có thể thuần dưỡng, sau đó nhanh chóng dùng ý niệm để hồi phục:

- Thuần dưỡng.

- Keng! Báo Lưu Vân cấp 1 đang được thuần dưỡng.

- Keng! Tiêu hao 10 điểm thuần dưỡng, Báo Lưu Vân thuần dưỡng thành công.

- Keng! Có muốn kế thừa thiên phú Mềm Hoá của Báo Lưu Vân hay không?

- Mềm Hoá...

Mục Lương lộ ra biểu cảm cổ quái, không biết là đang nghĩ tới cái gì, trong lòng đáp lại:

- Kế thừa.

- Keng! Mềm Hoá đang thay đổi…. Đang điều chỉnh…. Hoàn tất truyền thừa.

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vừa dứt, Báo Lưu Vân trên tay Mục Lương lập tức ngừng run rẩy, đôi mắt tròn xoe mở to nhìn chằm chằm Mục Lương.

Anh nhẹ nhàng xoa đầu Báo Lưu Vân, lại dùng ngón tay gãi cằm của nó, tiểu gia hỏa thoải mái nhắm hai mắt lại, phát ra tiếng kêu ục ục.

Ánh mắt của Tây Ni và Khắc Lai Mạn lộ ra sắc mặt kinh ngạc, nhưng không hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

An Kỳ thì đang nấu ăn, nước trong nồi sôi trào, thiếu nữ chuẩn bị thả vài củ khoai lang vào nồi.

Cô bé dự định luộc khoai lang, món này vừa đơn giản lại ngon miệng, Mục Lương ca ca đã dạy cho cô, đây cũng là món duy nhất mà cô bé có thể làm thành công tính cho tới thời điểm hiện tại.

Mục Lương cầm lấy một củ khoai lang sống, ngón tay hơi dùng sức, khoai lang rất cứng.

An Kỳ thấy thế ngây thơ hỏi:

- Mục Lương ca ca muốn ăn sao, ta có thể nấu nhiều một chút.

- Ta không đói.

Mục Lương từ chối.

Anh cầm củ khoai lang để thử xem năng lực mới, trong lòng mặc niệm một câu "Mềm Hoá".

- Ông ~~~

Củ khoai lang nguyên bản cứng rắn nhanh chóng biến mềm ở trong lòng bàn tay của Mục Lương, hai đầu rủ xuống.

An Kỳ kinh ngạc thốt lên:

- A, củ khoai này bị hư rồi à?

- Không phải, chỉ là trở nên mềm nhũn mà thôi.

Mục Lương bình thản nói.

Sau khi thi triển năng lực thì anh đã hiểu rõ hiệu quả của Mềm Hóa, nó chỉ có thể cải biến kết cấu của vật thể trở nên mềm hơn, cái này vô dụng đối với các loại chất lỏng.

Mục Lương ngưng tụ ra một khối băng lạnh, sau đó lại thi triển năng lực Mềm Hoá, làm cho khối băng trở nên mềm như vải nhưng vẫn tỏa ra khí lạnh giống như trước.

- Một năng lực có thể dùng lại vô dụng.

Anh nói thầm một câu, thuận tay làm cho khối băng tiêu tan.

- Ngao ~~~

Báo Lưu Vân ôm lấy ngón tay Mục Lương bắt đầu gặm cắn, hàm răng ngắn ngủn cắn vào da thịt khiến hắn có chút ngứa ngáy.

- Đói bụng rồi à?

Mục Lương lật tay một cái, lấy ra một khối thịt và chút rau xanh, làm cho Báo Lưu Vân tự lựa chọn muốn ăn cái gì.

- Ngao ~~~

Báo Lưu Vân ngây ngô kêu một tiếng, lập tức ôm miếng thịt vui vẻ gặm cắn, ăn quên cả trời đất.

An Kỳ ngây thơ nói:

- Thì ra nó thích ăn thịt.

- Ừm, giao cho ngươi chăm sóc.

Mục Lương ném Báo Lưu Vân cho thiếu nữ.

- Ngao ~~~

Báo Lưu Vân kêu một tiếng, vùi đầu vào trong lòng thiếu nữ tiếp tục ăn thịt.

An Kỳ liếc nhìn khoai lang trong nồi, thấy còn chưa nấu chín mới tiếp tục chơi đùa với Báo Lưu Vân.

Lúc này, Mục Lương mới nhìn sang Khắc Lai Mạn và Tây Ni, ánh mắt mang theo sự dò xét.

- Các hạ.....

Khắc Lai Mạn nhỏ giọng lên tiếng chào hỏi, nàng có chút sợ Mục Lương.

Mục Lương giơ tay lên ngưng tụ ra vài cái ghế lưu ly, ngồi xuống hỏi:

- Các ngươi ngồi đi, có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không?

Hai cô gái nhìn chằm chằm mấy cái ghế lưu ly trước mặt, trong mắt tràn đầy biểu cảm kinh ngạc, đây là ma pháp sao?

Khắc Lai Mạn hít một hơi thật sâu rồi thuật lại kỹ càng chuyện đã xảy ra.

Mục Lương nghe giọng nói của hai người rất khàn, vì vậy giơ tay lên ngưng tụ hai chén nước trong, các cô uống xong thì giọng nói dễ nghe hơn nhiều.

Tây Ni cảm kích nói:

- Cảm ơn.

Hai người tiếp tục kể lại câu chuyện của mình, khi nói đến đoạn Hư Quỷ xuất hiện ở thành Nhĩ Mạn thì sắc mặt hơi trắng một chút, xem ra đã bị sợ hãi không nhỏ.

Khắc Lai Mạn nhỏ giọng nói:

- Mọi việc chính là như vậy, lũ quái vật kia chắc đã bị thành chủ giải quyết rồi, nếu không thì mấy tên thương nhân buôn nô lệ sẽ không rảnh rỗi phái người theo đuổi chúng ta.

Khắc Lai Mạn và Tây Ni là nô lệ, rất ít khi được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cho nên các cô không hề hay biết gì về chuyện Hư Quỷ.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, hắn suy đoán lũ Hư Quỷ kia chính là đời sau do Hư Quỷ cấp cao sinh sôi nảy nở, có vẻ như bọn nó muốn biến mảnh đại lục này thành trại chăn nuôi mới.

- An Kỳ, cảm ứng xem Hư Nhị Vương đang ở đâu.

Hắn cất tiếng gọi thiếu nữ.

- Vâng!

An Kỳ lên tiếng, lập tức nhắm mắt thi triển năng lực.

Lúc này, trong lòng Khắc Lai Mạn và Tây Ni có rất nhiều nghi ngờ nhưng bọn họ không dám đặt câu hỏi cho Mục Lương. Trong suy nghĩ của các cô, nam nhân trước mắt khẳng định có thân phận không thấp, là người mà bọn họ không thể đắc tội.

Bạn cần đăng nhập để bình luận