Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2676: Ai Là Người Chiến Thắng? (Phần 1)

- Trước hết phải nghĩ được biện pháp cởi dây rồi nói sau.

Vân Vân lạnh nhạt nói.

Hi Phù Ni đề nghị:

- Hay là dùng răng cắn đứt.

- Đây là dây thừng tơ nhện, nào có dễ dàng cắn đứt như vậy chứ.

Vân Vân bất đắc dĩ nói.

Một thành viên của Đội Ám Sát U Linh Chiến Thuật nói:

- Đi ra ngoài cũng vô dụng thôi, chúng ta không có cung và tên nỏ.

Lại có người nói:

- Đúng vậy, Khôi Giáp U Linh và Phi Phong Thuẫn U Linh cũng không có.

Ánh mắt của Vân Vân lấp lóe, nói:

- Chúng ta không có trang bị, cho nên phải dựa vào mưu trí, chờ người của u linh đội một và đội hai đánh nhau, đó chính là cơ hội của chúng ta.

Hi Phù Ni nói với giọng điệu nghiêm túc:

- Đúng thế, nhưng mà đây là chuyện phải cân nhắc sau khi trốn thoát, hiện ở mọi người nghĩ biện pháp làm sao cởi ra dây thừng tơ nhện mới có thể đi ra ngoài.

- Ta có dao.

Hi Sắt đột nhiên lên tiếng.

- Cái gì?

Hi Phù Ni và đám người Vân Vân đều sửng sốt.

Hi Sắt giật giật chân, nói:

- Dao ở trong giày, bọn họ không phát hiện.

Dao này là do Ly Nguyệt bảo cô giấu, là then chốt để u linh đội ba trốn thoát.

Thực lực của u linh đội ba chênh lệch cách xa so với u linh đội một và đội hai, trong lúc diễn tập còn phải đóng vai bị động, nếu như không thể trốn thoát, như vậy u linh đội ba hoàn toàn không có phần thắng.

So sánh với u linh đội một và đội hai có thể tự do hành động thì đội ba rất thua thiệt.

- Thật tốt quá, cuối cùng cũng có thể trốn thoát rồi.

Đôi mắt của Hi Phù Ni lập tức sáng ngời.

Hi Sắt ra hiệu cho chị gái, nói:

- Tỷ tỷ, ngươi giúp ta cởi giày ra đi, bên trong có dao găm.

Cô bị dây thừng tơ nhện trói thành con nhộng, dựa vào bản thân là không cách nào cởi giày ra được.

- Tốt.

Hi Phù Ni dùng sức nghiêng người ngã xuống trước mặt em gái.

- Phanh ~~~

Cô ưỡn ẹo thân thể như sâu đo tới gần Hi Sắt, dùng hai ngón tay còn có thể nhúc nhích lục lọi giày của em gái, chẳng mấy chốc đã mò tới con dao găm bên trong.

- Tìm được rồi!

Trong mắt của Hi Phù Ni lộ ra vẻ mặt vui mừng, bắt đầu hì hục cởi dây giày của em gái, giằng co nửa giờ mới lấy được con dao găm ra ngoài.

Dao găm chỉ có chiều rộng bằng hai ngón tay chụm lại, chiều dài bằng ngón tay giữa của người trưởng thành.

- Nhanh lên, ngươi mau cắt đứt dây thừng tơ nhện trên chân ta!

Hi Sắt thúc giục.

Hi Phù Ni thấp giọng nói:

- Đừng nóng vội, ta sợ quẹt bị thương chân của ngươi.

Tay của cô bị trói ở sau lưng, tư thế này dùng dao rất trắc trở, chỉ có thể chậm rãi cử động.

Vân Vân lo lắng nói:

- Ngươi tăng tốc thêm chút đi, lỡ như người của u linh đội một quay trở về thì phiền toái to!

- Ta biết rồi.

Hi Phù Ni nghiêm mặt, ngón tay nắm dao găm tập trung cắt dây thừng.

Dao găm là một món ma cụ trung cấp, nhờ vậy mà mới có thể cắt đứt dây thừng bằng tơ nhện chặt đứt.

- Ba ~~~~

Theo một tiếng vang nhỏ, Hi Phù Ni thành công cắt đứt dây thừng tơ nhện trên chân em gái.

- Thật tốt quá.

Đôi mắt của Hi Sắt sáng lên, cổ chân giật giật, tránh thoát số tơ nhện còn sót lại trên chân.

Nửa giờ sau, cô đã khôi phục tự do, vội vã cầm lấy dao nhỏ cắt dây thừng trói buộc những người khác.

- Thật tốt quá, đến lượt chúng ta hành động rồi.

Đôi mắt của nhóm hộ vệ Trung Ương sáng ngời.

Vân Vân thấp giọng nói:

- Suỵt, đừng nóng vội, chờ người của đội hai và đội một đánh nhau rồi chúng ta lại đi ra ngoài.

- Đúng vậy, chúng ta không có vũ khí và trang bị, hiện tại đi ra ngoài chính là chịu chết.

Hi Sắt gật đầu nhận đồng.

- Vậy chờ một chút đi.

Hi Phù Ni lên tiếng, cất dao găm vào trong người.

Ánh mắt của Vân Vân lóe lên, thấp giọng nói:

- Phải nghĩ biện pháp lấy được vũ khí, bằng không thì rất khó thắng được người của đội một và đội hai.

- Chờ đó.

Hi Sắt trầm giọng nói.

Mấy người ngồi vây chung một chỗ, thấp giọng trao đổi bước hành động kế tiếp.

U linh đội ba được tổ kiến trễ nhất, thực lực cũng là yếu nhất, hy vọng chiến thắng rất nhỏ nhoi, nhưng không thử một lần thì làm sao biết được bọn họ không thắng được.

- Cộp cộp cộp ~~~

Sâu trong rừng rậm, mưa đêm vẫn tiếp tục trút xuống không ngớt, Ngải Lỵ Na mang theo bốn gã hộ vệ Trung Ương chạy bay nhanh, chẳng mấy chốc đã đến gần cứ điểm tạm thời của u linh đội một.

- Ai đó?

Giọng nói lạnh như băng vang lên, một bóng dáng vô thanh vô tức xuất hiện ở bên cạnh Ngải Lỵ Na.

- Mễ Á, là ta.

Ngải Lỵ Na vội vã lên tiếng.

- Ngải Lỵ Na, tại sao ngươi trở về nhanh như vậy?

Mễ Á bước ra khỏi bóng tối, dừng thi triển năng lực thức tỉnh.

Ngải Lỵ Na bất đắc dĩ nói:

- Tình huống có thay đổi, chúng ta không thể tiếp tục mai phục được, chỉ có thể trở về đây trước.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân truyền đến, đám người Ngôn Băng đi tới.

- Mọi người đều không sao chứ?

Ngải Lỵ Na quan tâm hỏi.

Ny Cát Sa thanh thúy đáp:

- Nhóm của Hổ Tây không tới đây, chúng ta có thể xảy ra chuyện gì chứ?

- Cho nên lần này đi ra ngoài không có chút thu hoạch nào à?

Mễ Á nhìn về phía cô gái tóc hồng, ánh mắt mang theo dò hỏi.

Ngải Lỵ Na thanh thúy nói:

- Không thể nào, số mười lăm và số mười sáu đã giải quyết được hai người, là số bảy và số tám của đội hai.

- Ừm, suy yếu thực lực của bọn họ, tốt lắm.

Mễ Á chậm rãi gật đầu.

Ngải Lỵ Na đề nghị:

- Trời mưa quá lớn, chúng ta vẫn nên an tâm canh giữ ở đây đi, đi ra ngoài rất dễ bị bại lộ thân phận.

Ny Cát Sa giơ tay lên vuốt nước mưa trên mặt, thấp giọng nói:

- Không biết người của đội hai có tìm tới được nơi đây hay không.

- Chớ xem thường nhóm của Hổ Tây, sớm muộn gì sẽ tìm được nơi đây thôi.

Mễ Á nói với giọng điệu nghiêm túc.

Ngôn Băng ra lệnh:

- Mọi người tìm chỗ ẩn nấp đi, chờ trời sáng.

- Tốt.

Đám người Ny Cát Sa lên tiếng, dồn dập tản ra trốn xung quanh.

Hoàn cảnh như vậy đối với Mễ Á mà nói quả thực như cá gặp nước, thi triển năng lực thức tỉnh hòa mình vào trong bóng tối.

- Hoa lạp lạp ~~~

Mưa tiếp tục rơi xuống, nước mưa đánh vào cành lá phát ra âm thanh huyên náo, ngoại trừ tiếng mưa rơi và tiếng gió thì trong rừng rậm không có tiếng động nào khác.

Bên ngoài rừng rậm, Mục Lương nhìn hình ảnh trong TV, người của u linh đội một đều ẩn núp, u linh đội ba đã trốn thoát và u linh đội hai đang chạy cứ điểm tạm thời của đội một.

Hắn bình thản nói:

- Nhanh nhất là nửa giờ nữa thì bọn họ sẽ chạm trán nhau.

- Phần đặc sắc nhất sắp tới rồi.

Hi Bối Kỳ nói xong cắn một miếng trái cây trên tay.

Nguyệt Phi Nhan xoa tay hưng phấn nói:

- Đánh nhau đi, đánh nhau đi.

- Còn ba giờ nữa là trời sáng rồi.

Ly Nguyệt liếc nhìn đồng hồ.

- Hy vọng bọn họ đừng để ta phải thất vọng.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên.

- Cộp cộp cộp ~~~

Trong rừng rậm, Hổ Tây bước chân chậm lại, thấp giọng ra hiệu cho người sau lưng dừng lại:

- Mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút đi.

Đám người An Kiệt Lạp không có lên tiếng, an tĩnh dừng lại nghỉ ngơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận