Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 367: Bí Mật Của Mảnh Đại Lục Này

Hồ Tiên nghiến răng nghiến lợi, trong con ngươi màu đỏ rực của cô có chút chán ghét đối với Thú Vương.
Cô muốn phản kháng, nhưng nghĩ đến người nhà đều đang ở thành Vạn Yêu, bị Thú Vương khống chế, lập tức nản lòng.
Đôi mắt màu đen của Mục Lương lấp lóe, lạnh lùng nói:
- Giao dịch rất công bằng, nhưng tiểu thư Hồ Tiên hình như không vui.
Khóe miệng của anh câu lên, biểu hiện đối với cuộc giao dịch này cảm thấy rất hứng thú, thực ra trong lòng anh đang đánh một chủ ý khác, giao dịch là không thể nào, nhưng cường giả cấp bảy thì anh lại muốn.
Nguyệt Thấm Lan quan sát biểu cảm của Mục Lương, giống như đang nhìn một con cáo già.
Cô ấy biết, có thể Mục Lương đang muốn gây chuyện.
- Cô ấy sẽ vui lòng.
Trong mắt Áo Cách Tư Cách thoáng hiện lên một tia vui mừng, lão thấy được hy vọng.
- Hừ!
Hồ Tiên hừ lạnh một tiếng, trong lòng cô đang xoay chuyển suy nghĩ hàng trăm lần.
- Hồ Tiên, đi thu dọn đồ đạc đi.
Áo Cách Tư Cách nói với giọng khàn khàn.
- Có thể giao dịch nhưng ta có một yêu cầu.
Hồ Tiên lạnh giọng mở miệng.
- Nói nghe một chút.
Áo Cách Tư Cách gật đầu một cái.
- Ta muốn dẫn người nhà cùng đi, còn có nhóm thuộc hạ của ta nữa.
Hồ Tiên lạnh lùng nói.
Nếu như cô thật sự bị coi như hàng hóa giao dịch ra ngoài, vậy thì chắc chắn không thể để người nhà ở lại thành Vạn Yêu, như thế chỉ có thể vô cùng nguy hiểm về sau.
Áo Cách Tư Cách cau mày trầm tư một lát.
Lão không nỡ lòng bỏ Hồ Tiên, dù sao thì ở thành Vạn Yêu trừ lão ra, chỉ có ba cao thủ cấp bảy.
Mà lấy Hồ Tiên giao dịch ra ngoài, việc này có nghĩa là thực lực tổng hợp của thành Vạn Yêu phải hạ xuống.
Nhưng Thú Vương vừa nghĩ tới tốc độ già yếu rất nhanh của cơ thể, hơn nữa còn tràn ngập nguy hiểm tới tính mệnh thì không có gì không bỏ được.
Thứ khiến cho Áo Cách Tư Cách động tâm là sự tồn tại của Kỳ Lân cấp bảy.
Chờ đạt được Kỳ Lân, lại tiến hành chuyển sinh linh hồn, không cần đến một năm là có thể khôi phục lại cấp tám.
Đến lúc đó, sau khi thực lực của lão khôi phục lại cấp tám, vừa khéo có thể ứng phó với đợt sóng tấn công của Huyết Nguyệt Hư Quỷ.
Vì vậy, cho dù là mất đi Hồ Tiên cấp bảy và một bộ phận dân trong thành cũng không có gì không thể.
Áo Cách Tư Cách chậm rãi mở miệng:
- Có thể nhưng cần bọn họ phải tự nguyện.
Hồ Tiên khó chịu bĩu môi, cô không ngờ tới có một ngày chính mình sẽ bị làm thành một dạng hàng hóa để giao dịch ra ngoài.
- Ngài Mục Lương, ý như thế nào?
Ánh mắt Áo Cách Tư Cách sáng quắc hỏi.
Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, thành Huyền Vũ vẫn luôn rất thiếu người, nhất là thiếu cường giả có thực lực cấp cao.
Hơn nữa gần đây Nguyệt Thấm Lan đều dùng quả Tinh Thần Quả, mắt trần cũng có thể thấy được thực lực của cô ấy đang tăng lên, có thể còn cách cấp bảy một thời gian ngắn nữa.
Bây giờ, nếu có thêm Hồ Tiên cấp bảy gia nhập vào, vừa khéo bổ sung chiến lực cấp cao.
Trong lòng của Mục Lương lập tức có suy nghĩ khác.
Khóe miệng của anh nhếch lên, thản nhiên nói:
- Giao dịch vui vẻ.
- Rất tốt.
Áo Cách Tư Cách kiềm chế lại kích động trong lòng.
- Chuyện giao dịch đã nói xong rồi, ta có một số việc muốn hỏi thăm ngươi một chút.
Mục Lương lạnh nhạt nói.
Áo Cách Tư Cách kinh ngạc hỏi:
- Ồ? Ngài Mục Lương, ngươi muốn hỏi thăm chuyện gì?
- Chuyện liên quan tới bí mật mảnh đại lục này, ví dụ như thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ, lại ví dụ như sự thật về việc thực vật khô héo.
Mục Lương hỏi với ánh mắt bình tĩnh.
Áo Cách Tư Cách nghe vậy thì sửng sốt, lập tức nói với giọng khàn khàn:
- Những điều liên quan tới mấy chuyện này, ta biết cũng không nhiều.
Lão lắc đầu cảm thán một tiếng:
- Hoặc có lẽ là, ta cũng muốn biết chuyện liên quan tới thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ và chân tướng chuyện thực vật khô héo.
- Ngươi cũng không biết sao?
Mục Lương nhíu mày một cái.
- Liên quan tới đợt sóng tấn công của Huyết Nguyệt Hư Quỷ, ta chỉ biết mỗi khi Trăng Máu buông xuống, Hư Quỷ bị chôn ở dưới lòng đất đều sẽ thức tỉnh, chúng sẽ bò ra ngoài mặt đất nuốt chửng tất cả sinh mệnh.
Áo Cách Tư Cách nặng nề tiếng nói.
Lão đã cố gắng ngăn cản đợt sóng Huyết Nguyệt Hư Quỷ nhiều lần, có thể sẽ bại lộ năng lực cửa bản thân, cho nên lão không thể nói.
Mục Lương im lặng giây lát, những chuyện này anh đều đã biết.
- Chuyện đó có liên quan tới sự thật việc thực vật khô héo không?
Anh hỏi một câu nhưng cũng chả hi vọng sẽ đạt được câu trả lời.
Áo Cách Tư Cách lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Điểm ấy, ngươi nên đi hỏi Ốc Đảo, hoặc đến Thánh Địa, có lẽ bọn họ biết một chút chân tướng.
- Ốc Đảo và Thánh Địa ư…
Mục Lương chậm rãi gật đầu.
Anh đứng lên, giọng điệu thản nhiên nói:
- Đã như vậy, cái kia chúng ta đi về trước đây.
Nguyệt Thấm Lan đi theo bên anh, hai tiểu hầu gái khéo léo thu dọn khay chén đũa, đặt chúng nó lại trong hộp đồ ăn.
Hồ Tiên ngước mắt nhìn về phía Mục Lương, ánh mắt của cô phức tạp.
Mục Lương cũng nhìn về phía Hồ Tiên, lạnh nhạt nói:
- Tiểu thư Hồ Tiên, ta cho ngươi tám ngày để thu dọn đồ đạc và xử lý một số chuyện.
Anh ngừng lời một chút rồi bổ sung thêm một câu:
- Đến lúc đó ta sẽ tới đón ngươi.
- Được.
Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên sáng lên, có câu nói này của Mục Lương, cô có thể yên tâm to gan chuẩn bị một số việc, không sợ sự hạn chế của Thú Vương ở khắp nơi.
Áo Cách Tư Cách cụp mắt nhìn, lời đề nghị đã nuốt xuống, lão muốn nhanh chóng hoàn thành giao dịch, đợi lâu như vậy rồi nên lão cũng không quan tâm phải chờ lâu vài ngày.
Mục Lương hất ống tay áo lên, xoay người đi ra ngoài.
Áo Cách Tư Cách mắt lạnh nhìn chăm chú anh.
- Để ta tiễn ngài Mục Lương.
Hồ Tiên đứng dậy, bước đi uốn éo.
- Thú Vương.
Viêm Tượng nhìn về phía Áo Cách Tư Cách.
- Không cần để ý tới.
Áo Cách Tư Cách dựa người vào phía sau, nhắm mắt dưỡng thần, giảm bớt tốc độ già yếu.
Phong Thanh Lang liếc nhìn Thú Vương, lại nhìn một chút đồ ăn trên bàn, không muốn ăn chút nào.
Hắn yên lặng đứng dậy hành lễ, sau đó quay người rời đi.
Bên ngoài Phủ Thành Chủ thành Vạn Yêu, Hồ Tiên bước nhanh đuổi theo bước chân của đám người Mục Lương.
- Ngài Mục Lương.
Cô gấp giọng gọi.
Mục Lương dừng lại ở trước xe ngựa lưu ly, xoay người nhìn về phía Hồ Tiên.
- Tiểu thư Hồ Tiên, ngươi còn có việc gì sao?
Nguyệt Thấm Lan thanh nhã lên tiếng hỏi.
- Ta đưa các ngươi đi ra ngoài.
Hồ Tiên chớp chớp đôi mắt đẹp.
- Vậy đi thôi.
Mục Lương mỉm cười.
Vệ Ấu Lan mở cửa xe ra, cô bé và Ba Phù đứng ở một bên.
Mục Lương giậm chân đi lên xe ngựa, tiến trong xe rồi ngồi xuống, Nguyệt Thấm Lan đưa tay ra hiệu:
- Tiểu thư Hồ Tiên, xin mời.
- Cảm ơn chị.
Hồ Tiên nở ra một nụ cười xinh đẹp, vung lấy đuôi cáo lên xe ngựa.
Ba Phù tiến lên đóng kỹ cửa khoang xe.
- Gừ gừ !
Hộ vệ Khu Vực Trung Ương xoay người ngồi lên Sói Mặt Trăng, bầy Sói Mặt Trăng gào lên một tiếng, thay đổi phương hướng chạy về phía cửa thành.
Trong xe, Mục Lương dựa lưng trên nệm tơ nhện mềm mại, thản nhiên nhìn chăm chú vào Hồ Tiên.
Hồ Tiên thu liễm lại vẻ quyến rũ trên mặt, nghiêm túc hỏi:
- Ngài Mục Lương, ngươi thật sự muốn thực hiện khoản giao dịch này với Áo Cách Tư Cách sao?
Mục Lương cười khẽ hỏi ngược lại:
- Đổi Kỳ Lân cấp bảy lấy cao thủ cấp bảy, tại sao lại không chứ?
Hồ Tiên á khẩu không trả lời được, cô ỉu xìu, nói nửa đùa nửa thật:
- Ngươi không sợ ta là gian tế do Áo Cách Tư Cách phái tới sao?
- Ta nghĩ, ngươi chắc sẽ không ngu xuẩn như vậy.
Một tay của Mục Lương chống đỡ cằm, giọng nói lười nhác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận