Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 277: Ta Sẽ Bẩm Báo Sự Thật

Thành chủ thành Phi Điểu chính là cao thủ có thực lực cấp 8, vẫn có năng lực đối kháng Man Thú Hoang Cổ.
- Đội trưởng, sau lưng Man Thú Hoang Cổ dường như có một tòa thành.
Một vị Tuần Vệ khác kinh hô thành tiếng.
- Có một tòa thành?
Khắc Mã ngạc nhiên, vội vã cúi đầu nhìn xuống.
Lúc này, bão cát nhỏ đi rất nhiều, mơ hồ có thể nhìn thấy toàn cảnh Man Thú Hoang Cổ.
Sau lưng của nó hoàn toàn chính xác có một tòa thành, hấp dẫn nhất chính là cây xanh khổng lồ kia, màu xanh trong bão cát lại dễ thấy như vậy.
- Ngao ngao !
Man Thú Hoang Cổ gào một tiếng, đất đá và rừng cây xung quanh nó lại sụp đổ, hình thành một mảnh đất trống to lớn.
Nơi đây, cách Thành Phi Điểu còn chưa đến mấy ngàn mét.
- Có thành có nghĩa có người, chúng ta đi xuống xem một chút.
Mã Khắc hạ lệnh.
- Đội trưởng, có thể quá nguy hiểm hay không?
Đội viên Tuần Vệ rúc cổ một cái.
- Ít nói nhảm, theo ta xuống phía dưới.
Khuôn mặt của Mã Khắc đen lại, ánh mắt liếc hai người.
- Vâng.
Đội viên Tuần Vệ kiên trì gật đầu, bọn hắn chỉ có thực lực cấp 4, khí tức của Man Thú Hoang Cổ để cho bọn hắn rất khó chịu.
- Ngoan, xuống phía dưới, không có chuyện gì.
Mã Khắc vỗ đầu con chim, run run dây cương khống chế phi điểu hạ thấp độ cao.
Ba con phi điểu xoay quanh bầu trời phía trên Man Thú Hoang Cổ, chậm rãi hạ thấp độ cao.
- Chi chi...
Cánh của phi điểu run rẩy, không ngừng kêu lên, biểu đạt sự hoảng sợ của bọn nó.
- Đội trưởng, đừng xuống có được không.
Vẻ mặt của Tuần Vệ cầu xin, phi điểu sắp mất đi sự khống chế.
- Đã biết, bay lên cao, trở về Thành Phi Điểu bẩm báo.
Mã Khắc cũng không biết làm sao, cấp bậc của con hung thú này có thể áp bách người khác đến ngạt thở.
- Chớ vội đi, xuống tới ngồi một chút.
Bỗng có một âm thanh trong trẻo vang lên.
Sau một khắc, liên tục có tơ nhện màu trắng từ mặt đất bay vụt dựng lên, trói lại ba con phi điểu và người cưỡi nó.
- A !
Ba người kinh hô một tiếng, tiếng kêu thảm thiết kinh khủng còn chưa hô xong, miệng đã bị tơ nhện bao trùm, chỉ còn lại âm thanh nghẹn ngào.
Ba người ba chim bị kéo xuống mặt đất, rơi xuống đất không tính là quá mạnh, cuối cùng tơ nhện được thu lại.
Mã Khắc mở mắt ra, trước hết đặt vào tầm mắt của hắn là một vị thanh niên, trên người mặc áo bào màu trắng rộng thùng thình, trên mặt nở một nụ cười lạnh nhạt.
Sau lưng thiếu niên còn có một cô gái tai thỏ ẩn núp, đang khiếp sợ nhìn ba người Mã Khắc.
Thương !
Một lưỡi dao sắc bén đặt lên trên cổ Khắc Mã, vẻ mặt dưới mặt nạ của Ly Nguyệt lạnh lùng.
- Đây chính là phi điểu, không biết mùi vị thế nào.
Nguyệt Phi Nhan ngồi xổm bên cạnh, đưa tay chọc vào cánh chim.
- Nướng ăn sẽ rất ngon.
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan lướt qua ý cười.
Mã Khắc trợn to con mắt, những người này là ai?
Một lời không hợp là muốn ăn phi điểu của mình?
- Bọn họ chắc là Tuần Vệ Thành Phi Điểu.
Mễ Á thản nhiên nói.
Cô có biết một chút về Thành Phi Điểu, nhưng chỉ dừng ở mặt ngoài.
- Tuần Vệ chính là phụ trách tuần tra.
Chân mày của Mục Lương cau lại.
Ngón tay nhẹ nhàng động, tơ nhện bên miệng của ba người biến mất.
- Khái khái !
Mã Khắc ho rất mạnh, phun ra tơ nhện trong miệng.
- Các ngươi là ai?
Trong mắt của hắn lộ ra tia hoảng sợ.
Bọn hắn chỉ là trong chớp mắt đã bị người ta bắt được.
- Mục Lương, thành chủ thành Huyền Vũ.
Mục Lương lạnh nhạt nói.
- Thành chủ thành Huyền Vũ?
Mã Khắc nghi ngờ, chưa từng nghe nói qua thành Huyền Vũ.
- Các ngươi muốn làm gì thành Phi Điểu?
Hai đội viên Tuần Vệ khác khẩn trương hỏi.
Vợ con của bọn hắn đều ở bên trên Thành Phi Điểu, nếu như thành Huyền Vũ là tới khơi mào chiến tranh, các cô ấy ở nơi đó làm sao bây giờ?
- Chớ khẩn trương, chúng ta không có ác ý, chỉ là tới Thành Phi Điểu làm giao dịch.
Mục Lương ôn hòa nói.
Không có ác ý?
Man Thú Hoang Cổ đều đã đến ngoài thành, khí thế hung hăng, dáng vẻ cũng không giống như là không có ác ý.
Mục Lương giơ tay lên, làm lỏng tơ nhện trên thân ba người ba chim.
Giọng của anh bình thản nói:
- Trở về nói cho thành chủ các ngươi biết, chúng ta chỉ đến làm giao dịch, không có ác ý.
Ly Nguyệt thu lại lưỡi dao sắc bén, lui lại hai bước.
- Thật không có ác ý?
Mã Khắc cẩn thận lui lại hai bước.
- Đương nhiên, nếu không... Ngươi đã sớm chết rồi.
Nguyệt Phi Nhan bĩu môi nói.
Da mặt của Mã Khắc run lên một cái, mặc dù là lời nói thật, nhưng có thể đừng trực tiếp như vậy hay không?
Hắn vội vàng hỏi:
- Các ngươi dự định giao dịch cái gì?
- Rau xanh, hạt giống, nước các loại, sẽ làm cho các ngươi cảm thấy hứng thú.
Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ một chút, bảo Rùa Đen thu lại khí tức.
Ba con phi điểu cảm giác thân thể đều thoải mái hơn rất nhiều, đã có thể đập cánh.
- Trở về, chẳng mấy chốc nữa chúng ta sẽ tới gần Thành Phi Điểu, hy vọng sẽ nhận được thiện ý.
Mục Lương khoát tay, phát ra một tia khí thế.
Không khí nhất thời tràn ngập cảm giác áp bách.
Sắc mặt ba người Mã Khắc tái nhợt, thân hình bất ổn trực tiếp quỳ rạp xuống đất, hai tay chống đất cố gắng hô hấp.
Mục Lương nhìn thấy dáng vẻ ba người ấy, chậm rãi thu lại khí thế, biểu lộ một chút thực lực, có thể tránh cho xung đột không cần thiết.
- Khái khái !
- Chúng ta biết.
Sắc mặt của Mã Khắc bắt đầu trắng bệch, trong lòng kinh hãi.
Thực lực của người này tuyệt đối là cấp 8, loại khí thế này hắn đã từng cảm nhận được trên người thành chủ Thành Phi Điểu, không có sai.
Nhưng như vậy cũng quá trẻ rồi? Thực lực đạt được cấp 8 kinh khủng, thực sự có hơi dọa người.
- Ta sẽ bẩm báo sự thật.
Mã Khắc hít sâu một hơi, xoay người ngồi lên phi điểu rời đi.
Còn hai gã đội viên Tuần Vệ cũng theo sát ở phía sau, trên mặt có biểu cảm sống sót sau tai nạn, tim đập rất nhanh.
Phi điểu nỗ lực đập cánh, thử năm ba lần mới thành công bay lên, cấp tốc rời đi như chạy trốn.
- Bọn hắn sợ như thế, không sợ sẽ mang đến hiệu quả ngược sao?
Nguyệt Thấm Lan tao nhã hỏi.
- Sẽ không, ta chỉ là chào hỏi trước mà thôi.
Mục Lương nhún nhún vai, mặt lộ tia vô tội.
Nguyệt Thấm Lan nhã nhặn liếc mắt.
Chào hỏi như thế có chút giống bắt nạt, căn bản không giống như người bình thường có thể làm được.
- Chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sẽ rất nhanh đến Thành Phi Điểu.
Con ngươi màu đen của Mục Lương hiện lên vẻ mong đợi.
Anh rất nhanh có thể thuần dưỡng một con động vật loài chim.
- Ừ, rất chờ mong.
Nguyệt Phi Nhan hưng phấn xoa xoa hai bàn tay nhỏ.
- Lại có mạo hiểm mới có thể ghi chép lại.
Con ngươi hồng nhạt của Ngải Lỵ Na lóe ra vẻ hưng phấn.
Cảm xúc của Mễ Á, Hy Bối Kỳ lại không có cao hứng như vậy, sau khi đến Thành Phi Điểu, đã đến lúc các cô rời đi.
- Các ngươi tiếp tục tuần tra.
Trên bầu trời tầng thứ hai Phi Điểu Thành, Mã Khắc kéo dây cương di chuyển khống chế phi điểu hạ xuống.
Dưới chân hắn là một cái sân rộng, đường kính khoảng trăm mét, là nơi dành cho phi điểu cất cánh hạ xuống.
Xung quanh quảng trường là khu dân cư, đều là nhà đá một tầng một màu, đây là thiết kế để chống lại bão cát.
Mã Khắc xoay người hạ thấp phi điểu, nghiêm túc nghiêm mặt, đi nhanh về hướng sân rộng phía nam, đó là Phủ Thành Chủ.
Thành Chủ Phủ ở cái sân rộng phía nam, tới gần sát biên giới ngọn núi đá, đây là vị trí cao nhất tầng thứ hai của ngọn núi đá, cao hơn cách cái sân rộng chừng mười mét, được nối thông bằng cầu thang đá.
Mã Khắc bước nhanh đi về phía trước cầu thang đá, bị hộ vệ ngăn lại.
- Mã Khắc đội trưởng, đã xảy ra chuyện gì mà vội vã như thế?
Hộ vệ cười hỏi, hiển nhiên rất quen thuộc với Mã Khắc.
Khuôn mặt của Mã Khắc nghiêm túc nói:
- Một lát sẽ nói với ngươi, hiện tại để cho ta đi gặp Thành Chủ Đại Nhân, có việc gấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận