Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1548: Thành Công Giết Chết Hung Thú Biển Cấp 8



- Rống rống rống…

Hung thú biển cấp tám phẫn nộ rít gào, những cái xúc tu bán trong suốt trên người nó đã bị chặt đứt hơn phân nửa, dưới từng chuỗi từng chuỗi oanh tạc của đại pháo linh khí, nó dần dần suy yếu đi.

- Được rồi, tiếp một vòng bắn đồng loạt nữa.

Hi Bối Kỳ truyền mệnh lệnh.

Tiếng trống rung trời, đại pháo linh khí lại bắt đầu một vòng bắn đồng loạt mới.

Rầm rầm oanh …

Đạn pháo trút xuống, toàn bộ dừng ở trên người hung thú biển cấp tám, bắn nó vỡ ra từng tầng máu thịt.

- Lên.

Mắt Hi Bối Kỳ lộ ánh sáng.

Cô đáp xuống, không biết từ khi nào trong tay cô đã có một viên trân châu màu trắng, sau đó không nói hai lời nhét vào miệng. Hạ Lạc đi theo, cô cũng dùng trân châu, chỉ là viên cô dùng có màu tím.

Mấy hô hấp sau, con ngươi màu máu của Hi Bối Kỳ đã nhiễm một tầng sương lạnh màu trắng, ngay cả hơi thở của cô cũng phát ra hàn khí.

Hai cánh của Hạ Lạc dùng sức rung lên, tia chớp màu tím phá không lao ra, bổ về phía hung thú biển cấp tám đã suy yếu.

Ầm vang! Tia chớp màu tím đánh trúng người hung thú biển, khiến cho những vết thương vốn máu thịt lẫn lộn của nó trở thành từng mảng cháy đen.

- Chết đi.

Hi Bối Kỳ vung tay lên, nguyên tố băng rất nhanh ngưng tụ lại, sau đó đông đặc mặt biển và những cái xúc tu còn lại của con hung thú biển.

Độ dày của tầng băng này đạt tới mười mét, có thể hạn chế hành động của hung thú biển cấp tám kia, đồng thời cũng tiêu hao sinh mệnh lực của nó.

- Lại một kích nữa.

Cô lạnh lùng hô một tiếng.

Hạ Lạc hiểu ý gật đầu, sau đó cô nâng tay lên làm ra động tác nắm không khí. Ngay lập tức, tia chớp màu tím ngưng tụ trong lòng bàn tay cô, hình thành một thanh trường mâu màu tím.

Cô dùng sức vung tay, tia chớp màu tím ngưng tụ thành trường mâu bắn ra.

Rống rống rống…

Lần này, hung thú biển không thể tránh né, trải qua mấy lần đại pháo linh khí liên tục oanh tạc, nó sớm đã suy yếu vô cùng.

Tia chớp lại còn là khắc tinh của nó, muốn tránh cũng không được. Sau đó, trường mâu tia chớp màu tím xuyên thủng đầu nó.

Tiếng kêu thảm thiết của hung thú biển lập tức ngưng bặt, mặt biển dần khôi phục lại bình tĩnh.

- Vù vù hô…

Hi Bối Kỳ thở hổn hển, trên khuôn mặt trắng bệch nở rộ một nụ cười.

- Cuối cùng, nó cũng chết.

Hạ Lạc thở hổn hển, tia chớp màu tím trên người đã biến mất không thấy.

Hi Bối Kỳ cảm thán một tiếng:

- Phú Năng Trân Châu dùng thật tốt.

- Ta đi lấy tinh thạch hung thú.

Hạ Lạc dang cánh rơi xuống, lao về hướng hung thú biển đang nổi lềnh bềnh trên mặt biển.

Hi Bối Kỳ dặn dò:

- Nhớ chú ý an toàn.

- Đã biết.

Hạ Lạc phất phất tay.

Cô dừng lại trên người hung thú biển, đạp lên tầng băng và máu thịt cháy đen của nó tìm kiếm tinh thạch hung thú.

- Chẳng lẽ nó đã vỡ nát rồi?

Cô tìm một hồi lâu, nhưng vẫn không tìm được tinh thạch hung thú.

Hi Bối Kỳ đi theo xuống, lắc đầu nói:

- Tinh thạch hung thú rất cứng, không dễ dàng vỡ được.

- Để ta cẩn thận tìm lại xem.

Hạ Lạc gật đầu đồng ý, sau đó cô lại tiếp tục tìm kiếm tinh thạch hung thú từ trong đám máu thịt lẫn lộn kia.

Hai người tiếp tục tìm kiếm, lớp băng bên ngoài dần dần bị hoà tan.

Tay của Hạ Lạc nắm lên một miếng thịt nát, dùng sức miết một cái, lại đụng phải một thứ gì đó rất cứng rắn. Trong lòng cô vô cùng vui vẻ, vội vàng gạt bỏ lớp thịt nát bên ngoài, để lộ ra tinh thạch hung thú màu trắng bên trong, hưng phấn hô:

- Tìm được rồi.

- Thật tốt quá.

Hi Bối Kỳ lập tức thở phào một hơi.

- Đi, trở về thôi, nơi này không thể ở lâu.

Hạ Lạc giương cánh bay lên, đi về hướng phi thuyền vận chuyển.

Mùi máu tươi đã theo nước biển khuếch tán ra ngoài, rất nhanh sẽ hấp dẫn thật nhiều hung thú biển lại đây. Hai người trở lại trên phi thuyền vận chuyển, lúc này Nguyệt Phi Nhan đã có thể đứng lên đi lại.

- Phi Nhan, ngươi không sao chứ?

Hi Bối Kỳ vội vàng xông lên phía trước, kéo tay cô gái tóc hồng cẩn thận kiểm tra một lần.

Nguyệt Phi Nhan khoát tay áo ngây thơ nói:

- Không sau đâu, đã gần như khoẻ hẳn rồi.

- Làm ta sợ muốn chết, ta còn nghĩ ngươi đã…

Hi Bối Kỳ thở dài một hơi, tự động nuốt lại những lời không hay ở phía sau.

Nguyệt Phi Nhan đanh mặt nói:

- Đừng kể chuyện này cho Mục Lương, ta không muốn để mẹ ta lo lắng.

Hi Bối Kỳ do dự nói:

- A, xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không nói, sẽ không hay đâu?

- Bây giờ đã không sao rồi, chờ tới khi chúng ta trở về lại nói sau.

Nguyệt Phi Nhan ôm cổ cô gái ma cà rồng nói.

- Ta đã biết.

Hi Bối Kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Nguyệt Phi Nhan thở phào nhẹ nhõm, trong trẻo nói:

- Nghỉ ngơi và hồi phục một chút, tiếp tục đi tới.

- Ừm, cần phải rời khỏi nơi này trước.

Hi Bối Kỳ gật đầu, vội vàng sắp xếp người đi truyền lại mệnh lệnh.

………..

Bên trong hiệu buôn Dụ Chính ở thành Tát Luận.

Dụ Phong Nhi đã rửa mặt xong, đang nâng tay dùng sức gõ vang cửa phòng cha. Sau khi cánh cửa kêu phanh phanh hai tiếng, cô mới cất giọng nói:

- Cha, nên ra ngoài thôi.

- Đã biết.

Trong phòng truyền ra âm thanh của Dụ Chính.

Lão đang đánh răng, dùng bàn chải đánh răng và kem đánh răng mua từ Phố Buôn Bán của thành Huyền Vũ.

Lông bàn chải đánh răng được làm từ lông thú, bôi lên một lớp kem đánh răng đặc chế, sau khi chải thật cẩn thận khoang miệng và hàm răng, chúng nó sẽ trở thành từng tầng bọt biển tinh tế.

Xoát xoát xoát...

Dụ Chính dùng sức chà qua chà lại bàn chải đánh răng, lại dùng nước trong súc miệng vài lần.

Lão há miệng thở ra một hơi, rồi cảm thán nói:

- Bàn chải đánh răng và kem đánh răng dày dùng thật tốt, ta có cảm giác miệng của mình vừa được ma pháp hệ ánh sáng tinh lọc qua.

Lão hài lòng đặt kem đánh răng và bàn chải đánh răng xuống, sửa sang quần áo một chút, sau đó mới xoay người đi ra bên ngoài.

Kem đánh răng và bàn chải đánh răng do thành Huyền Vũ sản xuất, đã trở thành loại hàng hoá mới được ưa chuộng trong giới quý tộc, hầu hết những quý tộc đều sử dụng loại hàng này.

Ken két...

Dụ Chính đẩy cửa phòng, đã thấy ngay con gái của lão đang nhàm chán dùng chân đá những hòn sỏi.

Dụ Phong Nhi nghe thấy âm thanh mở cửa, vội vàng quay đầu lại thúc giục:

- Cha, đi nhanh đi.

- Đừng vội.

Dụ Chính cười khổ nói.

- Tại sao lại không vội? Chúng ta muốn qua bàn chuyện làm ăn, dĩ nhiên phải sốt ruột.

Dụ Phong Nhi nghiêm trang nói.

Dụ Chính nhướng mày, kinh ngạc hỏi:

- Phỉ Nhi ơi, từ khi nào ngươi đã quan tâm tới chuyện làm ăn như vậy?

- Ta…

Đôi mắt Dụ Phong Nhi xoay tròn. Nhưng cô bé chẳng tìm được cớ nào hay hết, vì vậy chỉ có thể kéo cánh tay Dụ Chính, làm nũng đưa qua đưa lại:

- Ai nha, cha…

- Ha ha ha, ta đoán ngươi không có hứng thú với việc buôn bán mà cảm thấy hứng thú với thành Huyền Vũ.

Dụ Chính xoa xoa đầu con gái, chọc thủng chút tâm tư thầm kín của cô bé.

- Đâu có.

Dụ Phong Nhi phồng hai má bánh bao.

Dụ Chính mỉm cười nói:

- Mỗi lần ta nói muốn tới thành Huyền Vũ, vẻ mặt ngươi đều rất vui vẻ, thậm chí hai mắt còn tỏa sáng nữa.

- Chỉ là thành Huyền Vũ chơi vui hơn thành Tát Luận thôi.

Dụ Phong Nhi ngây thơ nói.

- Ừm đúng vậy.

Dụ Chính gật đầu đồng ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận