Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2549: Muốn Cám Ơn Thì Đi Cám Ơn Cha Ta Đấy, Cha Bảo Ta Tới Đây Giúp Đỡ Các Ngươi.

Ngay sau đó, Linh Nhi suýt nữa bị Hư Nhị Vương chém eo, nếu như không phải cô kịp thời tránh né thì rất có thể đã ôm hận nhắm mắt.

- Phốc ~~~

Cơ thể của Linh Nhi chao đảo, miễn cưỡng duy trì thân hình trên không trung, không có ngã xuống đất.

- Cô ấy sắp chống chọi không được rồi!

Thống Lĩnh Độc Xà kinh ngạc thốt lên.

Trên mặt Thống Lĩnh Hắc Hổ và Thống Lĩnh Đầu Chó lộ ra biểu cảm âu lo, trong lòng cầu nguyện Linh Nhi có thể kiên trì thêm một chút nữa, cũng hy vọng cô ấy có thể kích sát Hư Nhị Vương.

- Làm sao bây giờ?

Thống Lĩnh Đầu Chó lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.

Nếu như Linh Nhi không cản được Hư Nhị Vương, như vậy tất cả Người Thú trong vương thành đều sẽ chết.

Thống Lĩnh Hắc Hổ đột nhiên nói:

- Hiện tại trốn kịp sao?

- Trốn, ngươi muốn chạy nơi nào?

Thống Lĩnh Độc Xà nhìn hai người với ánh mắt lạnh lẽo.

- Không biết.

Thống Lĩnh Hắc Hổ sợ hãi nuốt nước miếng đáp.

Thống Lĩnh Độc Xà hừ lạnh một tiếng:

- Muốn chạy thì ngươi chạy một mình đi, cho dù có chết thì ta cũng phải chết ở chỗ này.

Thống Lĩnh Đầu Chó nói với sắc mặt nghiêm túc:

- Ta cũng không muốn chạy trốn, tuy ta sợ chết nhưng nơi này là nhà của ta, người thân và bạn bè của ta đều ở chỗ này.

- Ta chỉ nói một chút thôi, không phải thật sự muốn chạy.

Thống Lĩnh Hắc Hổ bĩu môi nói.

- Thứ xấu xí!

Trên không trung truyền đến một tiếng quát, Linh Nhi bay ra ngoài, bị Hư Nhị Vương đánh trọng thương.

Các Thống Lĩnh người thú kinh ngạc thốt lên, nhìn chằm chằm Tinh Linh Sinh Mệnh rơi xuống mặt đất.

- Kiệt kiệt kiệt ~~~

Thân hình của Hư Nhị Vương lóe lên đuổi theo, muốn nhân cơ hội nuốt trọn Linh Nhi.

- Cha.....

Linh Nhi khẽ hô một câu trước khi rơi xuống đất.

- Ta đây.

Một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai Linh Nhi

Phía sau Linh Nhi, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện và vươn tay ôm cô bé vào lòng, nguyên tố sinh mệnh nồng nặc bao bọc toàn thân thiếu nữ.

- Anh ~~~

Cơ thể của Linh Nhi run lên, phát ra tiếng rên thoải mái, vết thương trên người khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Mục Lương ngưng tụ ra nguyên tố sinh mệnh chính là thuốc đại bổ đối với cô bé, có thể cấp tốc bổ sung những tiêu hao của cơ thể.

- Cha!

Linh Nhi vui mừng reo lên.

- Lần này ngươi vất vả rồi.

Mục Lương dịu dàng xoa đầu nàng.

Linh Nhi ủy khuất nói:

- Cha, cha đến chậm chút nữa là sẽ không bao giờ nhìn thấy ta đó.

- Là lỗi của ta.

Mục Lương áy náy nói.

Hư Nhị Vương đang truy kích thấy thế chợt khựng lại, xa xa nhìn chăm chú vào Mục Lương, sắc mặt của nó trở nên nghiêm túc và ngưng trọng.

- Đó là Mục Lương bệ hạ!

Các Thống Lĩnh người thú reo lên, ai nấy đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc và vui mừng.

Thống Lĩnh Đầu Chó quá đỗi vui mừng nói:

- Thật tốt quá, cuối cùng thì Mục Lương bệ hạ cũng tới, chúng ta được cứu rồi!

Các Người Thú hoan hô, sự lo âu trong lòng giảm nhẹ rất nhiều.

Mục Lương liếc nhìn Vương thành Người Thú, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh hỗn độn, sắc mặt của anh lập tức âm trầm hơn vài phần.

Anh nhìn về phía Hư Nhị Vương, nói với giọng điệu lạnh nhạt:

- Ngươi chạy giỏi thật đấy, còn giỏi hơn nhiều so với đám đồng bọn của ngươi.

Con ngươi của Hư Nhị Vương co rút lại, lạnh giọng hỏi:

- Ngươi gặp bọn hắn rồi à?

Mục Lương bình tĩnh vung tay lên, lấy ra thi thể một con Vua Hư Quỷ từ trong không gian tùy thân.

Sắc mặt của Hư Nhị Vương lập tức khó xem cực kỳ, mặc dù nó không ưa mấy tên Vua Hư Quỷ còn lại, nhưng khi nhìn bọn chúng bị loài người giết chết thì trong lòng vẫn là rất phẫn nộ.

- Ngươi đáng chết!

Nó phẫn nộ gầm lên, hư khí quanh thân trở nên kích động.

Mục Lương thu hồi thi thể Vua Hư Quỷ, nói với giọng điệu đạm mạc:

- Yên tâm đi, chẳng mấy chốc thì ta sẽ tiễn ngươi đoàn tụ với bọn hắn thôi.

Giữ lại thi thể Vua Hư Quỷ vẫn còn hữu dụng, có thể lấy về làm thành tiêu bản, xây dựng viện bảo tàng rồi trưng bày ở đó, dùng nó để cảnh tỉnh đời sau.

Trừ cái đó ra, thi thể Vua Hư Quỷ còn có thể để Vưu Phi Nhi làm nghiên cứu, tác dụng sẽ nhiều hơn.

……

Trong mắt của Hư Nhị Vương lộ ra sát ý, nhìn chòng chọc vào Mục Lương.

Mục Lương lạnh lùng nói:

- Mười hai con Vua Hư Quỷ, ngươi là con cuối cùng, trốn không thoát đâu.

- Ngươi đã giết hết Vua Hư Quỷ còn lại rồi?

Hư Nhị Vương kinh ngạc thốt lên, trong lòng dâng lên sự khiếp sợ.

Mục Lương mỉm cười không nói lời nào, ôm Linh Nhi đến bên trong Vương thành Người Thú.

- Cha, đánh hắn.

Linh Nhi vẫy tay hô.

- Được, để ta!

Mục Lương cưng chiều đáp, rồi nhìn về phía Hư Nhị Vương, lạnh giọng hỏi:

- Ngươi mạnh mẽ hơn những tên Vua Hư Quỷ còn lại, đã giết bao nhiêu người rồi?

- Kiệt kiệt kiệt ~~~

Trong mắt của Hư Nhị Vương lộ ra thần sắc tàn nhẫn, toét miệng nói:

- Mười lăm tòa thành, chắc là có khoảng ba triệu người.

Nó muốn dùng ngôn ngữ để kích thích Mục Lương, ảnh hưởng nỗi lòng của đối thủ, như vậy khi tranh đấu thì nó có thể chiếm thế thượng phong.

Vẻ mặt của Mục Lương không thay đổi, nhưng trong lòng anh đã sắp không ức chế được sát ý, Vua Hư Quỷ trước mắt phải chết.

- Kiệt kiệt kiệt ~~~

Hư Nhị Vương toét miệng cười lần nữa, cao ngạo nhìn chăm chú vào Mục Lương:

- Nuốt ngươi tương đương với ba triệu người, nếu ngươi suy nghĩ cho đám Huyết Thực kia thì hãy để ta nuốt ngươi đi.

Mục Lương nói với giọng điệu trào phúng:

- Có phải lũ Vua Hư Quỷ các ngươi đều không có thứ gọi là não phải không?

An đang giễu cợt Vua Hư Quỷ si tâm vọng tưởng, nói chuyện không có đầu óc.

Ánh mắt của Hư Nhị Vương càng lạnh hơn, âm trầm nhìn chòng chọc vào Mục Lương.

- Bá ~~~

Cơ thể nó biến mất tại chỗ, giành quyền tấn công Mục Lương trước.

Đôi mắt thâm thúy của Mục Lương loé lên, giơ tay lên phách về phía bên cạnh, hình thành một lỗ đen xoay tròn.

- Đáng chết.

Hư Nhị Vương rống giận, thân hình của nó bị hút về phía lỗ đen kia.

Mục Lương giơ tay lên cách không túm lấy, không gian xung quanh Hư Nhị Vương đều bị vặn vẹo, Lỗ Đen Trọng Lực có thể vặn vẹo không gian, nó chỉ có thể chật vật tránh né.

- Hừ, cha mạnh hơn ta nhiều, ngươi chờ chết đi, thứ xấu xí!

Linh Nhi thở phì phò nói.

Cánh sau lưng của cô đã bị Hư Nhị Vương đánh bẹp, trong lòng rất tức giận.

Tinh Linh Sinh Mệnh trưởng thành đến tình trạng hiện tại, thất tình lục dục đã không khác gì người thường, thậm chí trí lực còn cao hơn một chút.

- Đại nhân không sao chứ?

Đám người Thống Lĩnh Độc Xà vây quanh Linh Nhi quan tâm hỏi han.

Linh Nhi xua tay, thanh thúy nói:

- Không có việc gì, ta rất khỏe mạnh.

Thống Lĩnh Độc Xà cảm kích nói:

- Vậy là tốt rồi, cám ơn đại nhân đã bảo vệ chúng ta.

Thống Lĩnh Đầu Chó cũng liên tục cảm kích:

- Đúng vậy, nếu như không có đại nhân thì chúng ta đã sớm bị Vua Hư Quỷ giết chết rồi.

- Muốn cám ơn thì đi cám ơn cha ta đấy, ngài ấy bảo ta tới đây giúp đỡ các ngươi.

Linh Nhi ngây thơ nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận