Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1620: Ta Muốn Mua Nhà Ở Nơi Này

Vào ban đêm, Phố Buôn Bán trong thành Huyền Vũ vẫn đèn đuốc sáng trưng như trước, trên đường có không ít người đang nhàn nhã đi dạo.

Phía trước Sơn Hải Quan, Lan Đế hai tay chống nạnh nhìn sang cô gái bên cạnh.

Lăng Hương chớp chớp đôi mắt đẹp, vẻ mặt đầy ý cười nhìn sang cô gái tóc nâu.

Lan Đế tức giận nói:

- Ta nói, ngươi đã vào thành Huyền Vũ rồi, tại sao vẫn cứ đi theo ta?

Lăng Hương mang theo cái túi đựng đầy giấy, ra vẻ thản nhiên nói:

- Đương nhiên đi theo ngươi vì ta phải tới nhà ngươi.

- Vì sao lại muốn tới nhà ta?

Lan Đế trừng mắt nhìn Lăng Hương một cái.

- Vì sao không thể đi?

Lăng Hương hỏi lại một câu.

Lan Đế xụ mặt, nghiêm trang nói:

- Bởi vì ngươi không phải người thành Huyền Vũ, cho nên không thể đi.

- Nhưng chúng ta là bạn bè mà, ngươi dẫn ta vào là được.

Lăng Hương dùng bả vai cọ cọ cánh tay cô gái tóc nâu.

Lan Đế nheo mắt nhìn Lăng Hương, ngây thơ nói:

- Chúng ta trở thành bạn bè từ bao giờ? Tại sao ta không biết?

- Còn nói nữa, chẳng lẽ chúng ta không được coi là bạn bè ư?

Lăng Hương trừng lớn đôi mắt đẹp.

Vẻ rực rỡ trên mặt cô lập tức suy sụp xuống, sau đó thay bằng bộ dáng đau thấu tâm can, giống như giây tiếp theo sẽ tuôn nước mắt vậy.

- Đi đi, đi theo ta.

Lan Đế co rúm khóe miệng, vẻ mặt như vừa nuốt phải một con ruồi.

Kỳ thật cô đã quen Lăng Hương suốt ngày líu ríu bên tai mình rồi, mang cô ấy về nhà cũng không sao.

Từ sau khi Ốc Đảo gia nhập thành Huyền Vũ, Lan Đế đã khôi phục trạng thái cuộc sống trước kia, đó chính là một thân một mình. Hổ Tây đã gia nhập Bộ Đội U Linh Đặc Chủng, mỗi ngày đều có nhiệm vụ và tu luyện, cô ấy không rảnh để tụ tập với cô.

Lan Đế lại trở về với sự cô đơn, nhưng bây giờ đã có Lăng Hương, cô ấy đã khiến cuộc sống của cô có thêm chút náo nhiệt.

- Hì hì, Lan Đế là tốt nhất.

Con ngươi trên mặt Lăng Hương đảo một vòng, cô thay đổi sắc mặt nhanh như một bậc thầy biến hoá vậy.

- Đừng khen ta.

Lan Đế quệt miệng, khuôn mặt xinh đẹp hơi hơi phiếm hồng.

Hai người xuyên qua Sơn Hải Quan đi vào Phố Buôn Bán, con đường đèn đuốc sáng trưng ánh vào mi mắt.

- Sáng thật, còn sáng hơn cả hoàng cung.

Lăng Hương sợ hãi than một tiếng.

Con đường trong Phố Buôn Bán rất rộng, bên đường có một đèn đường được sắp xếp chỉnh tề, bên trong đèn đường, Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh liên tục sáng lên, chiếu sáng màn đêm quanh Phố Buôn Bán.

Lăng Hương nhìn hai bên trái phải xung quanh, rồi sợ hãi than:

- Thoạt nhìn nơi này còn phồn hoa hơn Nội thành Thành Tát Luận.

Lan Đế không giải thích, dù sao Phố Buôn Bán cũng là nơi phồn hoa nhất thành Huyền Vũ là, tự nhiên sẽ không thua kém những kiến trúc trong toà thành khác được xây dựng sau này.

- Lan Đế, chúng ta lại đi mua đồ nhé.

Lăng Hương trong trẻo nói.

- Không đi dạo nữa, trời đã tối rồi.

Lan Đế xua tay từ chối.

Lăng Hương làm nũng nói:

- Bầu trời tối rồi, nhưng nơi này còn rất sáng, mua đồ đi mà!

- Không, ta chỉ muốn về nhà nằm nghỉ ngơi thôi.

Lan Đế lập tức từ chối, sau đó cô cất bước đi về hướng Úng Thành.

- Quên đi, vậy ngày mai lại đi dạo cũng được.

Lăng Hương nói thầm một câu rồi cũng cất bước đi theo Lan Đế.

Sau khi Lan Đế đưa ra giấy chứng nhận, cô dẫn Lăng Hương vào làm đăng ký ở Úng Thành, phải đăng ký xong mới được tiến vào Ngoại thành Huyền Vũ.

Lăng Hương nhỏ giọng hỏi:

- Lan Đế, tại sao không trực tiếp bay vào?

Lan Đế thuận miệng giải thích một câu:

- Phụ cận tường thành là nơi cấm không, nếu không thuộc không quân mà dám bay loạn sẽ bị nỗ tiến bắn xuống.

- Hoá ra là như vậy.

Lăng Hương có chút đăm chiêu gật đầu.

- Đi thôi, quay về Vệ thành.

Nói xong, thân thể Lan Đế vặn vẹo bày ra một tư thế, biến thành phi ưng.

Lăng Hương hiểu ý, cô vội vàng đi đến sau lưng phi ưng, rồi rất tự nhiên ngồi xuống.

Phi ưng bay lên trời, gương ánh bay về phía vệ thành số ba.

Cô gia nhập thành Huyền Vũ khá muộn, không được ở trong khu Trung Ương, cho nên được phân cho một căn nhà ở Vệ thành, giống như những cư dân của Ốc Đảo khác.

Phi ưng bay trong trời đêm, rất nhanh hai người đã thấy Vệ thành. Sau đó, Lan Đế nhẹ nhàng đáp xuống bên ngoài Vệ thành và biến trở về hình người. Hai người đi bộ vào vệ thành, bước về phía một khu nhà ở cao lớn trước mặt.

- Ngươi ở nơi này?

Đôi mắt đẹp của Lăng Hương lòe lòe tỏa sáng.

- Ừm.

Lan Đế thuận miệng đáp một tiếng.

Lăng Hương tán thưởng:

- Thật đẹp, phòng ở đẹp như vậy, không giống một nơi dành cho người bình thường.

- Phần lớn người sống trong khu này đều là người thường.

Lan Đế phủ nhận.

Lăng Hương nghiêm túc phân tích:

- Vậy nhất định những người đó rất giàu có rồi, bằng không đâu thể mua được loại bất động sản kiểu này.

- Không, ban đầu nhà ở nơi này đều được cấp miễn phí cho thành dân.

Lan Đế lắc đầu, ngừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói:

- Nhưng sau này người gia nhập thành Huyền Vũ cần phải giao tiền thuê nhà hàng tháng, chờ khi có đủ tiền sẽ được mua.

Khi thành Huyền Vũ vừa phát triển, để tạo điều kiện cho người dân, cũng như hấp dẫn thêm càng nhiều người tìm tới định cư cho nên nhà đều được cấp miễn phí. Trên thực tế, trước khi thành Huyền Vũ tiến vào chỗ sâu trong Vùng Nước Mặn, nhà vẫn được cho miễn phí.

Sau này có rất nhiều người muốn chuyển nhà vào thành Huyền Vũ sinh sống, lúc này nơi này mới áp dụng chính sách thu tiền thuê nhà, chứ không còn miễn phí như trước nữa.

Hiện tại, thành Huyền Vũ đã có đầy đủ lực hấp dẫn với bên ngoài, không cần lo vệ thành và thôn trấn thiếu dân cư sinh sống, chỉ là trong thời gian ngắn sẽ không phát triển thêm ra bên ngoài.

- Ta cũng có thể mua nhà ở đây ư?

Đôi mắt đẹp của Lăng Hương sáng lên, cô hướng ánh mắt đầy nóng bỏng nhìn về phía Lan Đế.

Lan Đế kéo kéo khóe miệng, lại một lần nữa cảm nhận được cô gái này quá giàu có, cô ấy cứ mở miệng ngậm miệng là nói tới chuyện mua nhà. Cô ném qua một tia xem thường, tức giận nói:

- Ngươi không phải người thành Huyền Vũ không mua được.

Lăng Hương chưa từ bỏ ý định, lại tiếp tục hỏi:

- A? Vậy phải như thế nào mới được xem như là người thành Huyền Vũ?

- Ngươi muốn gia nhập?

Lan Đế ngạc nhiên nhìn về phía Lăng Hương.

Đường đường là công chúa của một quốc gia, vậy mà lại muốn gia nhập thành Huyền Vũ?

- Không thể sao?

Đôi mắt Lăng Hương loé lên một tia xảo quyệt, mờ ám.

Sau khi cô đi dạo một vòng quanh nội thành, lại được chứng kiến sự phồn hoa của Phố Buôn Bán, cô cảm thấy trong tương lai thành Huyền Vũ sẽ phát triển cực kỳ rực rỡ, bởi vậy, cô tin chắc rằng đầu tư vào bất động sản ở nơi này sẽ không thiệt hại được.

- Không sợ bị cha ngươi cắt đứt chân sao?

Ánh mắt Lan Đế đầy cổ quái nói.

- Sẽ không.

Lăng Hương khoát tay áo.

Lan Đế mím môi, thầm nghĩ quốc vương vương quốc Tây Hoa lại văn minh vậy sao?

Lăng Hương đương nhiên nói:

- Không cho cha biết là được rồi.

Lan Đế im lặng không nói gì, hoá ra là cô suy nghĩ nhiều, sau đó cô mặc kệ Lăng Hương, tiếp tục cất bước về phía trước.

Lăng Hương bước nhanh theo, chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi:

- Lan Đế, ta sự thật muốn mua nhà ở đây.

Lan Đế ứng phó:

- Về chuyện này, ta không giúp được ngươi, nhưng ngươi có thể đi tìm đại nhân Hồ Tiên, hoặc đi tìm đại nhân Hải Điệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận