Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 983: Các Hạ, Rốt Cuộc Thành Huyền Vũ Có Bao Nhiêu Thực Vật Vậy?

- Vị trí hiện tại chúng ta đang đứng là Phố Buôn Bán, đây là khu vực giao dịch đối ngoại của thành Huyền Vũ, chỉ nhận thu tinh thạch và đồng Huyền Vũ.

Nguyệt Thấm Lan vừa đi vừa giới thiệu.

- Đồng Huyền Vũ là cái gì?

Kim Du Toa tò mò hỏi.

- Đó là tiền tệ thông dụng ở thành Huyền Vũ, có thể dùng nó để giao dịch vật phẩm, ví dụ như trái cây, rau xanh và những thứ khác.

Nguyệt Thấm Lan rút ra một tờ năm đồng Huyền Vũ rồi đưa cho Ái Nhĩ.

Ái Nhĩ cẩn thận cầm lấy đồng Huyền Vũ, khi nhìn thấy hoa văn tuyệt đẹp và màu sắc tươi tắn bên trên tờ tiền giấy, cô lập tức thích không buông tay.

- Thật xinh đẹp!

Kim Du Toa lập tức tán dương.

- Hai người theo ta tiến vào Nội Thành trước, sau khi dàn xếp xong xuôi thì có thể tới dạo chơi Phố Buôn Bán.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã cười nói.

- Được.

Ái Nhĩ đáp mà không ngẩng đầu.

Qua một hồi lâu, cô mới lưu luyến đưa năm đồng Huyền Vũ tới trước mặt cô gái ưu nhã.

- Nguyệt Thấm Lan các hạ, ta trả lại đồng Huyền Vũ cho ngươi.

Ái Nhĩ nói khẽ.

Nguyệt Thấm Lan phất tay, đại khí nói:

- Ta tặng cho ngươi, xem như món quà chào mừng.

- Ngươi nói thật? Ta có thể nhận lấy chúng sao?

Đôi mắt màu vàng óng của Ái Nhĩ trừng lớn.

Dưới cái nhìn của cô, đồng Huyền Vũ xinh đẹp như vậy có thể dùng để cất giữ.

- Cái này không tính là gì cả.

Nguyệt Thấm Lan lấy ra hai tờ đồng Huyền Vũ mệnh giá một trăm và năm mươi, nói:

- Đây là một trăm đồng và năm mươi đồng, nếu như các hạ thích, có thể dùng tinh thạch đi đổi ở Ngân Hàng.

- Tờ một trăm và năm mươi còn đẹp hơn nữa!

Đôi mắt của Ái Nhĩ lập tức sáng lấp lánh.

Nguyệt Thấm Lan nhướng mày, không ngờ Ái Nhĩ là người đứng đầu một thành thế mà lại thích đồng Huyền Vũ tới như vậy.

- Năm mươi khối tinh thạch sơ cấp trung đẳng có thể đổi năm đồng Huyền Vũ.

Cô tiếp tục phổ biến văn hóa của thành Huyền Vũ cho Ái Nhĩ và Kim Du Toa.

Nếu Ái Nhĩ tán thành, có lẽ sau này bọn họ có thể mở rộng đồng Huyền Vũ ở thành Sa.

- Thì ra là thế…..

Kim Du Toa như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan mỉm cười:

- Tương tự, năm đồng tương đương với năm mươi khối tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng, có thể giao dịch vật phẩm đồng giá ở thành Huyền Vũ.

- Cho ta hỏi, ta có thể dùng đồng Huyền Vũ để tham gia hội đấu giá không?

Ái Nhĩ tò mò hỏi.

- Đương nhiên là được.

Nguyệt Thấm Lan đề nghị:

- Các hạ có thể đổi tinh thạch thành đồng Huyền Vũ, như vậy sẽ thuận tiện mang theo bên người, đợi khi nào rời khỏi thành Huyền Vũ thì lại đi Ngân Hàng đổi thành tinh thạch hung thú.

- Được, ta sẽ cân nhắc.

Ái Nhĩ như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.

Cô rất thích đồng Huyền Vũ, nhưng trước khi dò hỏi rõ ràng thì sẽ không ngốc đến mức đi đổi toàn bộ tinh thạch.

Nguyệt Thấm Lan không nói thêm nữa, tiếp tục đi trước dẫn đường, giới thiệu từng cửa hàng ở Phố Buôn Bán.

Không lâu sau, đoàn người băng qua Úng Thành, tiến vào Khu vực Ngoại Thành.

Lọt vào trong tầm mắt mọi người chính là một màu xanh ngát mênh mông vô bờ.

- Đây là Thiên Đường sao?

Kim Du Toa và Ái Nhĩ đứng chết trân tại chỗ, trong ánh mắt chỉ còn lại cây xanh trải dài liên miên.

Các cô sống lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều thực vật xanh đến thế, không có cách nào đếm hết trước mắt có bao nhiêu cây.

- Mau lên! Mau véo ta một cái, chứng minh ta không nằm mơ đi!

Ái Nhĩ run rẩy nói.

Kim Du Toa vẫn đứng yên không nhúc nhích, giống như không nghe thấy mệnh lệnh của Ái Nhĩ.

Tinh thần của cô bị chấn động lớn, sống hơn hai mươi năm, vẫn luôn cho rằng thế giới chỉ có hoang vu, cát bay đầy trời.

- Hai vị vẫn ổn chứ?

Nguyệt Thấm Lan giơ tay quơ qua quơ lại trước mặt hai người.

- Khụ khụ, xin lỗi, ta thất thần một chút.

Ái Nhĩ ho nhẹ hai tiếng, che dấu sự lúng túng.

Kim Du Toa cũng lấy lại tinh thần, đôi mắt của cô hơi hơi phiếm hồng, quay đầu hỏi với giọng khàn khàn:

- Nguyệt Thấm Lan các hạ, từ đâu mà thành Huyền Vũ có nhiều cây xanh như vậy?

Nguyệt Thấm Lan thanh nhã trả lời:

- Tất cả thực vật ở đây đều do chính chúng ta trồng trọt.

- Vậy tại sao chúng ta lại không thể trồng sống cây xanh?

Ái Nhĩ tiếp tục hỏi.

Cô có một mảnh vườn nhỏ ở thành Sa, nhưng hơn phân nửa cây xanh trồng bên trong đều sống không quá một tháng sẽ chết héo.

- Có thể là vận khí không tốt thôi.

Nguyệt Thấm Lan tùy tiện đáp.

Cô lại chuyển sang chủ đề khác, đưa tay ra hiệu nói:

- Mời hai vị lên xe, chúng ta vào trong rồi hãy tiếp tục bàn luận.

- Được.

Ái Nhĩ đè xuống sự kinh ngạc trong lòng, cất bước lên xe ngựa.

Kim Du Toa nhìn thoáng qua cô gái ưu nhã, sau đó nối bước theo thành chủ nhà mình.

- Lên đường đi.

Nguyệt Thấm Lan ra lệnh.

- Vâng.

Hộ vệ Trung Ương đồng thanh đáp.

A Mạn làm người đánh xe, điều khiển xe ngựa lao vùn vụt trên đường chính dẫn tới Nội Thành.

Trong xe, Ái Nhĩ và Kim Du Toa im lặng không nói, dọc theo đường đi, cả hai đều mải mê ngắm nhìn thực vật xanh nhanh chóng lướt qua ngoài cửa sổ.

Các cô cứ nhìn như vậy hơn hai mươi phút, lục thực ven đường chưa bao giờ giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nhiều.

- Các hạ, rốt cuộc thành Huyền Vũ có bao nhiêu thực vật vậy?

Ái Nhĩ quay đầu hỏi.

- Rất nhiều, đếm không xuể.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã xua tay.

………

Xe ngựa lái vào cổng Nội Thành, chạy băng băng trên con đường chính.

Trong xe, đôi mắt đẹp của Kim Du Toa trừng lớn, cô có thể thấy được tán cây cực lớn ở bên ngoài cửa sổ.

- Đó là cái gì?

Ái Nhĩ kinh ngạc hỏi.

- Đó là Thánh Thụ của thành Huyền Vũ.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Tại sao nó lại có thể lớn như vậy chứ!!

Kim Du Toa thán phục liên tục, rất muốn ló đầu ra cửa xe, cẩn thận quan sát Trà Thụ Tinh Thần.

Nguyệt Thấm Lan nhắc nhở:

- Xin đừng ló đầu ra cửa xe, như vậy sẽ vi phạm pháp luật pháp quy của thành Huyền Vũ.

Con đường này có quá nhiều xe ngựa qua lại, không cẩn thận sẽ bị cụng đầu.

Tháng trước đã xảy ra vài vụ va chạm đầu.

-.…

Kim Du Toa ngượng ngập dừng động tác lại, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm vào tán cây cực lớn.

- Pháp luật pháp quy là cái gì?

Ái Nhĩ quay đầu tò mò hỏi.

- Đó là những quy định không thể thay đổi, rất nhiều chuyện bị cấm ở thành Huyền Vũ, không tuân theo thì sẽ bị tống vào Ngục Giam.

Nguyệt Thấm Lan lịch sự giải thích.

- A?

Trong lòng Ái Nhĩ run lên, nàng vội vàng ngồi thẳng người.

Chỉ còn một tháng nữa là đến thời gian tổ chức Hội Nghị Thánh Địa, cô không muốn bởi vì vi phạm pháp luật pháp quy mà bị tống vào ngục, như vậy sẽ rất là mất mặt.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng vén sợi tóc qua sau tai, ưu nhã nói:

- Ví dụ như ở thành Huyền Vũ, cấm mọi việc hành vi đánh nhau, trộm cắp, phá hoại.

- Không thể đánh nhau sao……?

Kim Du Toa hơi hé miệng.

- Ngươi muốn đánh nhau cũng được, chỉ cần chuẩn bị tinh thần bị giam giữ vài năm.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng trả lời một câu.

- A, ta thấy không đánh vẫn tốt hơn!

Kim Du Toa hoảng sợ nói.

Đôi mắt màu vàng óng của Ái Nhĩ xoay tròn, nhẹ giọng hỏi:

- Ta còn có một vấn đề, nếu như những người khác động thủ trước thì sao?

Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn Ái Nhĩ một cái, bình tĩnh đáp:

- Ngươi có thể tiến hành phòng ngự, nếu có nguy hiểm đến tính mạng thì cũng có thể ra tay phản kháng, sau đó sẽ có chuyên gia tiến hành quyết định trách nhiệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận