Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2604: Sợ Là Sẽ Giả Vờ Như Không Quen Biết

Hai cánh cửa đều có giám ngục canh gác, nếu như tội phạm tới gần mười mét thì sẽ bị đánh gục, đây là điều lệ được viết trong quy định của Ngục Giam.

Lúc đầu có người không tin muốn thoát đi Ngục Giam bằng hai cánh cửa này, kết cục là bị súng ngắm bắn xuyên đầu, mất mạng ngay tại chỗ.

Chuyện như vậy phát sinh thêm hai, ba lần, sau đó các tù phạm đều trở nên thành thật, coi như trong đầu có suy nghĩ thì cũng không dám hành động. Đặc biệt là khi bọn hắn biết bên ngoài Ngục Giam còn có Băng Minh Xà, cả đám lại càng thêm an phận.

Giám ngục nghiêm túc nói:

- Nhiệm vụ hôm nay, buổi sáng mỗi người hoàn thành may mười bộ quần áo, chất lượng hợp cách mới có cơm trưa.

Các tù phạm nghe vậy đều tìm chỗ ngồi xuống, cầm vải vóc và kim chỉ trước mặt bắt đầu may quần áo.

Mặc Liên và Tử Băng ngồi chung một chỗ, trải qua mấy tháng lao động cải tạo, các cô đều đã biết thêu thùa, tốc độ may nhanh hơn lúc mới bắt đầu rất nhiều.

Mặc Liên càng thêm quen thuộc việc may vá, trước đây khi còn chưa đổi Ngục Giam thì công tác lao động cải tạo của cô chính là thêu thùa, không khác biệt gì lớn so với hiện tại, chỉ là lượng công việc trở nên nhiều hơn.

Tử Băng một tay cầm kim chỉ, một tay cầm hai miếng vải, linh hoạt thao tác qua lại.

Mục tiêu sáng hôm nay của cô là hoàn thành mười lăm bộ quần áo, nhiều hơn năm bộ so với nhiệm vụ được giao, lượng quần áo thành phẩm vượt qua sẽ được tính thành đồng Huyền Vũ, chờ khi nào rời đi Ngục Giam là có thể mang theo.

Trừ cái đó ra, lượng thành phẩm quần áo vượt qua nhiệm vụ cũng có thể dùng để trung hòa thời gian lao động cải tạo, cũng chính là giảm hình phạt.

Một bộ quần áo thành phẩm với chất lượng hợp cách thì có thể giảm một phút, hai món sẽ là hai phút, cứ thế mà suy ra.

Nếu như không muốn giảm hình phạt thì sẽ tính là một món một đồng Huyền Vũ, khi nào ra tù thì có thể lấy đi.

Mặc Liên bảo trì thái độ tùy duyên đối với chuyện này, làm nhiều hơn thì tốt, không thì chỉ cần đủ hoàn thành nhiệm vụ là được.

Cô tiến vào Ngục Giam số một đã được ba tháng, đã có hơn năm mươi bộ quần áo vượt qua nhiệm vụ, tương đương là năm mươi đồng Huyền Vũ.

Đối với đại bộ phận tù phạm mà nói thì muốn tạo ra mười bộ quần áo thành phẩm trong vòng một buổi sáng là chuyện rất khó, trong lúc đó không thể nghỉ ngơi, bằng không rất có khả năng không hoàn thành nhiệm vụ.

Những bộ quần áo này sẽ được đưa đến mỗi Phố Buôn Bán, cho nên có yêu cầu rất cao về chất lượng.

Tử Băng liếc nhìn động tác của bạn tù, thấp giọng hỏi:

- Mặc Liên, ngươi nhanh tay lên một chút, chẳng lẽ không muốn mau chóng rời khỏi đây à?

Mặc Liên bất đắc dĩ nói:

- Muốn chứ, nhưng có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng không nhanh bằng ngươi được.

Hai người nhỏ giọng trò chuyện, động tác trên tay không hề chậm lại.

Giám ngục vẫn luôn đi dò xét trong xưởng, tránh xảy ra chuyện bất ngờ.

Tử Băng bị nghẹn một cái, thở dài nói:

- Cũng đúng, ngươi còn muốn lao động cải tạo hơn mười chín năm nữa, ta cũng chỉ cần hai năm thôi.

- Đúng vậy.

Mặc Liên nói với vẻ mặt sống không còn gì tiếc nuối.

- Nhưng mà ngươi cũng không thể vì vậy mà từ bỏ, có thể sớm đi ra ngoài ngày nào thì hay ngày nấy!

Tử Băng nghiêm mặt nói.

Cô quay đầu liếc nhìn giám ngục đi tới, thấp giọng nói:

- Ngươi không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ về người thân của mình ở bên ngoài chứ, sớm chút đi ra ngoài thì bọn họ cũng có thể sớm chút nhìn thấy ngươi, đúng không?

Ánh mắt của Mặc Liên lấp lóe:

- Người thân à….

- Ta có người thân hay không còn chưa chắc đâu, coi như được ra ngoài thì cũng không có nơi nào để đi.

Cô cúi đầu, tốc độ kim chỉ trong tay trở nên chậm lại.

- Hả, ngươi không có người thân sao?

Tử Băng sửng sốt một chút.

- Cộp cộp cộp ~~~

Giám ngục đi dò xét trở về, thần sắc nghiêm túc dừng lại trước mặt hai người, dùng côn cảnh sát gõ bàn một cái.

- Thùng thùng ~~~

Giám ngục lạnh giọng nhắc nhở:

- Đừng nói chuyện.

Tử Băng rụt cổ một cái, vội vã im lặng, động tác trên tay nhanh hơn một chút.

Giám ngục thấy thế mới xoay người rời đi, hắn còn phải giám thị những tù phạm khác.

Lúc này Mặc Liên mới trả lời vấn đề của bạn tù:

- Ta không có ấn tượng, chắc là đã không còn.

Tử Băng nghe vậy thì an ủi:

- Mọi việc nên nghĩ về chiều hướng tốt, biết đâu chỉ là ngươi không nhớ rõ thì sao?

Mặc Liên mấp máy môi, cho dù thật sự có người thân, nếu như bọn họ biết mình đã từng là Hắc Ma Pháp Sư, còn bị nhốt ở Ngục Giam hai mươi năm, sợ là sẽ giả vờ như không quen biết.

Cô không nói chuyện, tiếp tục chăm chú may quần áo, nếu còn phân thần thì e là nhiệm vụ sáng hôm nay sẽ không thể hoàn thành.

Tử Băng thấy bạn tù không đáp lời, quyết định tối nay trở về Ngục Giam lại hỏi kỹ càng hơn, không thể để đối phương tiêu cực như vậy được, đây không phải là một chuyện tốt.

Ánh mắt của Mặc Liên lóe lên, chẳng lẽ mình thật sự còn có người thân sao?

Cung điện, Khu Vực Trung Ương.

Trong thư phòng.

Mục Lương đang lật xem danh sách khách mời tham gia hội đấu giá, một số ít là vương thất quý tộc của mỗi vương quốc lớn, đại bộ phận là phú thương đến từ các vương quốc và đại thành.

Phú thương giàu có hơn rất nhiều quý tộc, người như vậy có thể trở thành khách hàng lớn của vương quốc Huyền Vũ, cho nên việc an bài vị trí cho bọn họ cũng rất quan trọng.

Hội đấu giá lần này sẽ có rất nhiều món đồ bảo mệnh, hắn tin tưởng những tay phú thương và vương thất quý tộc kia sẽ cảm thấy rất hứng thú.

Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, khóe môi cong lên, lẩm bẩm:

- Không biết hội đấu giá lần này có thể kiếm được bao nhiêu tinh thạch ma thú cho ta đây?

Hắn cầm lấy bản đồ phân bố chỗ ngồi ở Đại Hội Đường, phía trên có viết tên khách mời, bản đồ này sẽ giao cho Vệ Ấu Lan, cô ấy sẽ an bài người đi phân phối chỗ ngồi.

Hội đấu giá vẫn được tiến hành ở Đại Hội Đường, nơi đó rộng mở và có đầy đủ các loại thiết bị.

- Cộc cộc cộc ~~~

Tiếng gõ cửa chợt vang lên, giọng nói của Ly Nguyệt truyền tới.

- Mục Lương.

- Vào đi.

Mục Lương buông danh sách khách mời trong tay xuống.

Ly Nguyệt đẩy cửa mà vào, cất bước đi tới trước mặt Mục Lương rồi đưa một phần danh sách cho hắn.

Cô nhẹ giọng nói:

- Đây là danh sách sơ bộ những người mà ta nhìn trúng, ngươi xem một chút.

- Người được tuyển chọn làm Hộ Vệ Thánh Quang à?

Mục Lương hơi nhướng mày.

- Đúng vậy.

Ly Nguyệt gật đầu một cái.

Dạo gần đây cô đang bận rộn chuyện này, chạy tới chạy lui hai ngày mới lựa chọn ra được mười tám người, nhưng mà đây chỉ mới là bước tuyển chọn đầu tiên.

Mục Lương nhìn kỹ tên những người trong danh sách, tất cả đều là người thuộc Hải Lục Không tam quân, gia thế bối cảnh đều được cô gái tóc trắng điều tra rõ ràng.

- Người mà ngươi chọn thì ta rất yên tâm.

Hắn buông danh sách nhìn về phía cô gái tóc trắng.

Đôi mắt màu trắng bạc của Ly Nguyệt hiện lên ý cười, nói:

- Vậy ta sẽ điều mười tám người trong danh sách qua đây để tiến hành đặc huấn, nếu hợp cách thì lưu lại, không được thì ta sẽ tìm người khác.

- Ừm, ngươi an bài là tốt rồi, không biết gì thì cứ hỏi ta.

Mục Lương gật đầu một cái.

- Tốt.

Ly Nguyệt khẽ gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận