Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1285: Thành Bắc Hải Đã Bị Hư Quỷ Công Phá



Nguyệt Thấm Lan dịu dàng hỏi:

- Ngươi có muốn trở về cung điện cùng với ta không?

Cho dù điều kiện ở hầm trú ẩn không tệ nhưng vẫn không thể sánh bằng cung điện.

Mễ Nặc lắc đầu, ngoan ngoãn nói:

- Tạm thời ta sẽ không trở về, ta muốn ở lại đây với chị gái một lúc.

- Vậy được rồi, nếu có việc gì thì phải lập tức tới tìm ta.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã dặn dò.

Cô đã tuần tra xong hầm trú ẩn, hiện tại phải trở về cung điện để lo liệu việc khác.

- Được rồi, nếu chị Thấm Lan có việc bận thì mau đi đi.

Mễ Nặc hiểu chuyện vẫy tay chào tạm biệt.

Nguyệt Thấm Lan cười một tiếng, nhéo gương mặt non mềm của cô gái tai thỏ sau đó xoay người ưu nhã rời đi.

Cô rời khỏi hầm trú ẩn, ngồi trên xe ngựa chạy về khu vực Trung Ương, dọc đường đi không thấy một bóng người.

- Hy vọng thủy triều sớm kết thúc một chút.

Nguyệt Thấm Lan rũ mắt, trong lòng cầu nguyện thủy triều Hư Quỷ nhanh chóng kết thúc.

Hơn hai mươi phút sau, cô trở lại Trung Ương, mới vừa bước vào cung điện thì đã bị Vệ Ấu Lan gọi lại.

- Thấm Lan đại nhân, bên Ốc Đảo truyền tin tức đến.

Vệ Ấu Lan nói với giọng điệu gấp gáp.

Mười phút trước cô bé nhận được một cuộc gọi từ Ốc Đảo.

- Tin tức gì?

Nguyệt Thấm Lan dừng bước.

Trong lòng cô hiện lên chút nghi ngờ, chẳng lẽ Ốc Đảo cũng bị Hư Quỷ công kích, cho nên gọi điện cầu viện.

Vệ Ấu Lan nói nhanh:

- Thành Bắc Hải đã bị Hư Quỷ công phá.

……………

Hàng mi mảnh dài của Nguyệt Thấm Lan run lên, đôi mắt màu xanh nước biển trừng lớn:

- Thành Bắc Hải bị Hư Quỷ công phá!?

Vệ Ấu Lan nghiêm túc nói:

- Đúng vậy, chết rất nhiều người, chỉ còn lại hơn ba ngàn người sống sót, phần lớn đều bị thương nhẹ hoặc nặng.

- Ốc Đảo và thành Bắc Hải không có bí dược chữa thương, bọn họ thỉnh cầu chúng ta hỗ trợ, thu lưu bọn họ…

Tiểu hầu gái thuật lại lời nói của Bối Nhĩ Liên.

- Người chết nhiều tới như vậy sao!!

Nguyệt Thấm Lan ngơ ngác hỏi, đôi môi đỏ mím lại thành một đường thẳng.

Trong lòng cô dâng lên sự hụt hẫng và đau buồn, có loại cảm giác sinh ly tử biệt.

Trước đây không lâu mọi người vừa mới đi qua thành Bắc Hải, mặc dù nơi đó không phồn hoa bằng thành Huyền Vũ nhưng lại cường đại hơn rất nhiều tòa thành khác, không ngờ chỉ mới cách nhau hơn năm mươi ngày thôi mà thành Bắc Hải đã diệt vong rồi.

-....

Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan lấp lóe, cô cau mày như đang suy nghĩ cái gì đó.

Trong chính sảnh cung điện, Vệ Ấu Lan nôn nóng đi qua đi lại, nhỏ giọng nói:

- Đại nhân Thấm Lan, Ốc Đảo mang theo người của thành Bắc Hải đến thành Huyền Vũ, chắc ngày mai sẽ tới đây...

Nguyệt Thấm Lan dừng bước, giương mi mắt nói:

- Việc này phải thông báo với Mục Lương một tiếng, cần có sự đáp ứng của ngài ấy mới được.

- Vậy bây giờ ta đi liên lạc Sơn Hải Quan được chứ?

Vệ Ấu Lan xin chỉ thị.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu, dặn dò:

- Trước hết phải xem xét tình trạng ở Ngoại Thành, nếu như không có Hư Quỷ công thành thì mời Mục Lương trở về đây.

- Vâng!

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn gật đầu, xoay người bước nhanh tới Phòng Liên Lạc.

Hôm nay, Mục Lương không có mang theo Trùng Cộng Hưởng, nếu muốn liên lạc với anh chỉ có thể thông qua Phòng Liên Lạc bên trong Sơn Hải Quan.

Ngoại Thành, Sơn Hải Quan, trên tường thành cao vút, Mục Lương lắng nghe Đại An Ti báo cáo công việc.

- Thành chủ đại nhân, bí dược chữa thương tại Sơn Hải Quan sắp cạn kiệt rồi.

Đại An Ti nói với sắc mặt nghiêm túc.

Trải qua vài trận đại chiến, ngày càng có nhiều Thành Phòng Quân bị thương, lượng bí dược chữa thương tiêu hao rất lớn.

- Tối nay sẽ có người đưa bí dược chữa thương mới tới.

Mục Lương rũ mắt gật đầu.

Trước khi thủy triều Hư Quỷ kéo đến thì Xưởng Thuốc đã sản xuất bí dược chữa thương quên cả ngày đêm, cũng vì chuyện này mà Mục Lương còn tuyển thêm một nhóm công nhân mới, chính là bảo đảm khi Thành Phòng Quân bị thương thì sẽ có thuốc để sử dụng.

- Như vậy quá tốt rồi!

Trong mắt Đại An Ti toát lên sự vui mừng, có bí dược chữa thương thì phần lớn binh sĩ bị trọng thương có thể giữ được tính mạng.

Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn về phía các Thành Phòng Quân đang dựa vào tường thành nghỉ ngơi, nhỏ giọng cầu khẩn:

- Hy vọng đợt Hư Quỷ tiếp theo không cần đến quá nhanh, có thể để cho bọn họ nghỉ ngơi thêm một lúc.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Ta đã thông báo Cầm Vũ, cô ấy sẽ mang tân binh tới trợ giúp.

Trong quân doanh còn có rất nhiều tân binh, dự định ban đầu của anh là để cho Cầm Vũ mang tân binh xử lý Hư Quỷ xâm nhập vào trong thành, nhưng bây giờ xem ra là không cần thiết, dù sao Hư Quỷ thậm chí còn không thể vượt qua được tường thành.

Tân binh cũng nên trải qua sự tẩy lễ của mưa và máu, như vậy mới có thể lột xác trở thành cường quân.

- Ta hiểu rồi....

Đại An Ti như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, cô biết Mục Lương muốn cho các tân binh luyện tập thực chiến.

Tâm binh mà Cầm Vũ mang theo chưa từng trải qua huyết chiến. Ngược lại, Thành Phòng Quân phòng thủ tam quan cứ điểm đã hoàn thành có sự biến chuyển lớn, khi đối mặt Hư Quỷ sẽ không lùi bước, thậm chí càng chiến càng hăng.

Cộp cộp cộp…...

Tiếng bước chân vội vã truyền đến, liên lạc viên của Sơn Hải Quan nhanh chóng chạy tới.

Hắn cung kính hành lễ với Mục Lương rồi dâng giấy báo tin bằng hai tay.

- Thành chủ đại nhân, khu Trung Ương truyền tin tức đến.

Mục Lương đưa tay tiếp nhận, nhìn thoáng qua nội dung trên giấy.

- Thành Bắc Hải đã bị Hư Quỷ công phá.

Anh nhíu mày, không nhịn được thở dài nói.

- Cái gì?

Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na và những người khác nghe vậy cả kinh không thôi.

Tám chiếc đuôi sau lưng Hồ Tiên lập tức không còn lắc lư, cô ngạc nhiên thốt lên:

- Tại sao lại đột nhiên như vậy....?

Mục Lương đưa giấy báo tin cho cô gái đuôi hồ ly, trầm giọng nói:

- Ốc Đảo dẫn theo người sống sót của thành Bắc Hải tới thành Huyền Vũ.

- Ra là vậy.....

Hồ Tiên nhíu mày đọc nội dung trên giấy, một lúc sau ngước mắt nói với ý sâu xa:

- Hơn ba ngàn người, bốn tòa Vệ Thành là đủ rồi!

- Ta về khu Trung Ương một chuyến, nếu có biến cố gì thì lập tức thông báo cho ta biết.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Ngươi đi đi, nơi này đã có chúng ta rồi.

Hồ Tiên gật đầu.

Mục Lương không lưu lại, cơ thể bay lên không trung, thi triển Chạy Nhanh Gấp 8 Lần bay về phía Nội Thành.

Thành Huyền Vũ thiếu người, người của thành Bắc Hải tìm tới cậy nhờ, suy đi tính lại thì đây cũng không phải là chuyện xấu, ngược lại là chuyện tốt.

Mấy phút sau, Mục Lương từ trên trời giáng xuống, trở lại cung điện ở Trung Ương.

Nguyệt Thấm Lan và tiểu hầu gái chờ đợi ở cửa cung điện, khi nhìn thấy anh thì vội vàng chạy tới nghênh đón.

- Mục Lương, tình huống ở Ngoại Thành thế nào rồi?

Nguyệt Thấm Lan quan tâm hỏi.

- Tạm thời không có Hư Quỷ công thành, có thể nghỉ ngơi một hồi.

Mục Lương vừa đáp lời vừa nắm tay Nguyệt Thấm Lan cất bước đi về phía thư phòng.

Đôi mắt đẹp Nguyệt Thấm Lan mở to, khóe môi hơi cong lên, bên tai có chút đỏ bừng.

Vệ Ấu Lan chớp chớp đôi mắt đẹp, giảm tốc độ đi theo phía sau hai người, khi Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan đi vào thư phòng thì cô bé đứng canh giữ ở ngoài cửa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận