Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1105: Ta Không Biết Ngươi Đang Nói Cái Gì, Vì Sao Lại Muốn Bắt Ta?

- Thật có lỗi, ta lựa chọn không ký tên.

Băng Lai Khắc cau mày buông hợp đồng trong tay xuống.

- Được.

Mục Lương không thèm để ý trả lời một câu.

Anh vung tay lên, hợp đồng trước mặt Băng Lai Khắc bay lên, lại trở về trong tay anh. Anh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn với trường hợp này. Bất cứ chuyện gì cũng vậy, có người nguyện ý, tự nhiên cũng có người không.

- Ta có thể không làm trái với những điều lệ trên này.

Hải Điệp nhẹ giọng nói, sau đó cô cũng viết tên mình lên bản hợp đồng.

Đến cuối cùng, trong số hai mươi ba thành chủ có mặt ở nơi đây, có tám người lựa chọn bỏ qua, và mười lăm người lựa chọn tiếp tục hợp tác.

- Hồ Tiên, mang mười lăm phần trà Tinh Thần cao cấp nhất, tặng cho những người bạn đã lựa chọn hợp tác với chúng ta.

Mục Lương ôn hòa nói

- Vâng.

Hồ Tiên tao nhã đứng lên.

- Trà Tinh Thần cao cấp nhất?

Kim Phượng kinh ngạc nói.

- Trà Tinh Thần cao cấp nhất, chỉ dành cho cung điện của ta, bên ngoài không thể giao dịch được.

Hồ Tiên hếch cằm lên, ngạo nghễ nói:

- Nếu đưa đi bán đấu giá, một cân trà Tinh Thần cao cấp nhất, giá khởi điểm là hai mươi ngàn đồng.

- Ào ào…

Tất cả mọi người ở đây đều ồ lên, trong lòng mười lăm người kia đang âm thầm vui sướng, tám người còn lại thì sinh ra một chút hối hận.

………….

Bên ngoài cung điện.

Đạp đạp đạp…

Mục Lương và Hồ Tiên nhìn theo đám người Tố Cẩm, Hải Điệp rời đi, cung điện lại lần thứ hai trở nên an tĩnh lại.

- Đều đã đi cả rồi.

Hồ Tiên nhẹ vung vẩy đuôi hồ ly, nghiêng đầu nhìn về phía anh.

Mục Lương cong lên khóe môi, ôn hòa nói:

- Đi thôi, đi trả khảo Bạch Trạch một chút.

Nói xong, anh xoay người đi vào cung điện, tiến về phía phòng giam Bạch Trạch ở thiên điện.

Hồ Tiên bước nhanh lên phía trước, đưa tay kéo tay Mục Lương lại.

Cô nghiêng đầu, tỏ ra không quan tâm lắm nói:

- Mục Lương, trước khi ngươi tới, bọn họ đều nhao nhao nói rằng ta là thành chủ thứ hai của Thành Huyền Vũ.

- Sau đó thì sao?

Mục Lương cười hỏi.

- Đương nhiên là ta phủ nhận rồi, từ trước tới nay thành Huyền Vũ chưa bao giờ có hai thành chủ.

Hồ Tiên ngước mắt lên, ngạo nghễ nói:

- Huống chi cho dù có hai thành chủ, cũng là chị Thấm Lan mới đúng, ta không thể đảm nhiệm được vị trí đó đâu.

- Thật sự không muốn?

Mục Lương mỉm cười khẽ nói.

- Đương nhiên, làm thành chủ thứ hai thì có gì tốt.

Hồ Tiên nghiêm mặt nói.

Mục Lương đưa tay lên nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt cô gái tai hồ ly, ôn hoà nói:

- Thành Huyền Vũ không cần hai thành chủ, chỉ cần Cục Quản Lý là đủ rồi.

Nhiệm vụ của Cục Quản Lý chính là phụ trách quản lý để cho thành Huyền Vũ có thể hoạt động bình thường, còn những quyết định trọng đại đều phải thông qua Mục Lương. Những việc nhỏ nhặt cần biểu quyết sẽ được đưa ra thảo luận ở đại hội cải cách.

Bởi vì cần tổ chức đại hội để báo cáo công tác thường xuyên, cho nên anh đã ấn định cứ bảy ngày một lần sẽ tổ chức đại hội để báo cáo công tác, và sáu mươi ngày một lần sẽ tổ chức đại hội cải cách.

- Vâng.

Hồ Tiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đạp đạp đạp.

Hai người đi vào thiên điện, Ngải Lỵ Na đang canh giữ ở cửa.

- Thành chủ đại nhân!

Ngải Lỵ Na nâng tay lên chào theo nghi thức quân đội.

- Hắn thế nào?

Mục Lương bình tĩnh hỏi.

- Vẫn như vậy.

Ngải Lỵ Na nói xong đẩy ra cửa lớn của thiên điện.

Bên trong thiên điện, Bạch Trạch đã tỉnh táo lại, thân thể hắn vẫn như trước bị tơ nhện quấn quanh, không thể động đậy được.

Mục Lương nâng tay lên giật giật ngón tay, tơ nhện trên đầu Bạch Trạch phân giải rồi biến mất, lộ ra khuôn mặt của hắn!

Khụ khụ khụ…

Tơ nhện ngoài miệng Bạch Trạch biến mất, bụng vẫn đau đớn khiến cho hắn kịch liệt ho khan. Sắc mặt hắn tái nhợt, hắn ngước mắt nhìn về phía Mục Lương.

Mục Lương ý niệm vừa động, ngọc lưu ly ngưng tụ thành một chiếc ghế dựa.

Anh ngồi xuống, nhìn về phía Bạch Trạch vẫn đang nằm trên mặt đất, lạnh nhạt nói:

- Ta nên gọi ngươi là thành chủ Thành Trạch, hay là tứ trưởng lão Nghiêu Thiên? Danh hiệu nào thích hợp với ngươi hơn?

- Khụ khụ!

Bạch Trạch lộ ra vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm vào Mục Lương, kinh sợ hỏi:

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì, vì sao lại muốn bắt ta?

- Chết tới nơi rồi vẫn không chịu thừa nhận?

Mục Lương nhướng mày. Anh cũng không quay đầu lại chỉ nói:

- Đi gọi Diêu Nhi tới đây.

- Vâng.

Ngải Lỵ Na xoay người rời khỏi thiên điện.

- Ngươi không thừa nhận cũng không sao.

Mục Lương dựa vào lưng ghế phía sau. Anh dùng mũi chân đá vào người Bạch Trạch, lạnh lùng nói:

- Cát Khôi Phu đã khai hết rồi.

- Cát Khôi Phu là ai?

Bạch Trạch ra vẻ trấn định, khàn giọng nói:

- Ta thật sự không biết các hạ đang nói cái gì, hãy thả ta ra.

Mục Lương cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Nếu anh vừa hỏi mà đối phương đã khai thật, anh mới cảm thấy kỳ quái.

Anh cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi:

- Đêm qua, ngươi tới Nhà Tắm Công Cộng, đúng không?

Bạch Trạch run rẩy, nhưng vẫn kiên trì nói:

- Đúng vậy, ta đi tắm ở đó.

- Bạch Nga và Tịch Quách đã làm việc cho ta rồi.

Mục Lương hạ chân xuống, bình tĩnh nói:

- Thật đáng tiếc, chuyện ngươi giao cho họ đã không hoàn thành.

Hôm qua, Bạch Nga và Tịch Quách, chính là người đã chạm mặt với Bạch Trạch ở nhà tắm đêm qua, sau đó âm thầm truyền lại tin tức.

- Ta…ta….

Bạch Trạch há to miệng, nhưng lại không biết nên phủ nhận như thế nào. Hắn thực sự không hiểu nổi, rõ ràng hắn đã cẩn thận như vậy rồi, tại sao vẫn bị tóm được.

- Làm sao ngươi phát hiện ra?

Gương mặt âm hiểm của Bạch Trạch trở lên nghiêm túc hơn.

- Chuyện đó không quan trọng.

Con ngươi màu đen của Mục Lương sâu lắng xuống, anh cũng không cần thiết phải giả bộ. Dường như Bạch Trạch nghĩ tới điều gì đó, hắn lạnh giọng hỏi:

- Chẳng lẽ vì Hải Tây Địch?

Mục Lương nhướng mày, ra vẻ kinh ngạc hỏi:

- Hải Tây Địch là ai?

Hải Tây Địch đã là người của thành Huyền Vũ, cô vẫn là nhân vật quan trọng để liên hệ với Nghiêu Thiên, không thể để cho Bạch Trạch biết chuyện cô đã phản bội bọn họ.

Bạch Trạch nhíu mày, chẳng lẽ hắn đã đoán sai, phản đồ không phải là Hải Tây Địch?

- Mục Lương, có muốn đi điều tra một chút về người tên Hải Tây Địch này không?

Hồ Tiên phối hợp diễn trò.

- Ừm, phái người đi thăm dò một chút đi.

Mục Lương khoát tay.

Sắc mặt Bạch Trạch biến đổi, hắn vội vàng cúi đầu.

- Các hạ muốn thế nào?

Bạch Trạch giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng hắn thử vài lần, cuối cùng vẫn phải buông tha.

- Quyết định thuộc về ngươi, nếu không phối hợp sẽ chết.

Ánh mắt Mục Lương bình tĩnh.

Hai tròng mắt Bạch Trạch nở to, tại sao người này xuất chiêu không hợp lẽ thường chút nào vậy?

- Người dám có mưu đồ với thành Huyền Vũ, đều phải chết.

Hồ Tiên ôm hai tay trước người, nhìn Bạch Trạch bằng ánh mắt giống như đang nhìn người chết.

Bạch Trạch run giọng nói:

- Chuyện này…Đều do tổ chức sắp xếp, ta cũng không có biện pháp...

- Tứ trưởng lão Nghiêu Thiên, ngươi có tin những lời mình vừa nói không?

Mục Lương cười lạnh nói.

Hắn là tứ trưởng lão của tổ chức Nghiêu Thiên, thân phận này cũng không thấp đâu.

- Mặc kệ ngươi tin hay không tin, đây là lời nói thật của ta.

Bạch Trạch nghiến răng nghiến lợi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận