Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 205: Bị Diệt Toàn Bộ

Cánh tay của hắn còn cứng đờ thành thiết, lại bị người cường hóa làm gãy.
Phốc phốc !
- Lại gặp nhau.
Mục Lương thản nhiên nói.
Anh bẻ cong cánh tay đội trưởng, dùng sức chơi qua chơi lại trên thân thể đội trưởng, thế nhưng không có va chạm vào trong lồng ngực.
Hưu!
Mục Lương buông tay ra, mặc cho tên xâm lăng ấy ngã xuống chết tại chỗ.
- Đội trưởng?
Năm tên Dị Quỷ vẫn còn ở bên trên, sợ đến ngây người.
Thời gian ngắn ngửi không đến hai giây, thực lực đội trưởng là cấp 6 đã bị người ta giải quyết rồi.
- Chạy mau.
Đội phó quát ầm lên.
- Các ngươi muốn chạy trốn đi nơi nào?
Thân ảnh của Mục Lương trong nháy mắt đã xuất hiện ra nói chuyện phía sau lưng.
Anh đứng yên trên tường thành tạo thành một góc 90 độ, nhìn mấy người đang leo trên tường thành.
Bá!
Đội phó đẩy hai tay ra, hai chân đạp tường thành một cái, thân thể lui về phía sau lật đi, chuẩn bị rơi xuống đất đào tẩu.
Có thể trong nháy mắt giết chết người đội trưởng, hắn chỉ có thể nghĩ đến một cấp bậc: cấp 7.
Hoa lạp lạp !
Đội phó không hiểu vì sao xuất hiện bên trong Quả Cầu Nước Lớn.
Ngay sau đó, lại có hai gã Dị Quỷ cũng rơi vào.
Cô lỗ cô lỗ !
Ba người ở bên trong Quả Cầu Nước Khổng Lồ, muốn bơi rời khỏi Quả Cầu Nước Khổng Lồ, lại phát hiện làm thế nào cũng không thể rời khỏi nơi đây.
Bên trong Quả Cầu Nước Khổng Lồ có một cái vòng xoáy đang chuyển động, đang hút lấy ba người về phía trung tâm.
Hiện tại, trên tường thành còn treo móc phản ứng tương đối chậm đối với hai gã Dị Quỷ.
Bọn họ chính là Dị Quỷ biết do thám và tiểu ngũ.
- Tại sao có thể như vậy? Ta rõ ràng do thám không biết đến người.
Sắc mặt của Dị Quỷ do thám liền tái nhợt, hai mắt tràn ngập sự hoảng sợ vô cùng khó hiểu.
Mục Lương đứng vuông góc với tường thành đang đi tới, đi tới trước mặt Dị Quỷ do thám.
Hắn vươn một ngón tay, điểm trên trán của đối phương.
Ken két !
Một hồi hàn băng nhanh chóng lan tràn trên toàn thân của Dị Quỷ do thám, hắn nhanh chóng chết cóng bởi khối băng to lớn, trở thành một khối băng.
Rào rào !
Khắc băng rơi vào bên trong Quả Cầu Nước Khổng Lồ, khiến cho Quả Cầu Nước Khổng Lồ đang kết băng đứng yên.
- Ô ô ô !
Đội phóDùng dằng, muốn mượn thân thể của đội viên làm bàn đạp cho mình, căn bản lại phát hiện ra không thể nào sinh ra khí lực.
Bây giờ, hắn mới phát hiện, bên trong Quả Cầu Nước trong suốt còn có một sợi tơ đang tiến gần đến bọn họ.
Cuối cùng mấy giây sau, một Khúc Côn Cầu khổng lồ xuất hiện.
- Hai gã cấp 6, bốn gã cấp 5.
Mục Lương tự mình lẩm bẩm.
Anh liếc nhìn chỗ tường thành, còn có một vị đang ẩn núp phía sau.
Tiểu Ngũ vừa rồi liền tiến vào trạng thái ẩn thân.
Đội trưởng cùng với ba gã đồng đội, và một gã Truy Tung Giả, ở trong tay đối phương kiên trì không đến vài giây đều chết còn lại một mình hắn.
Hắn chứng kiến nhìn thấy trước mắt mình một tên cường đại tiến hóa hơn người, lúc này đang nhìn chòng chọc tìm xem vị trí của chính mình.
Nhìn không thấy ta, nhìn không thấy ta...
Ở trong lòng Tiểu Ngũ nói thầm, hy vọng quá khứ năng lực cường đại lại cứu mình một mạng.
- Thế nhưng lại ẩn thân cùng với Dị Quỷ có năng lực do thám.
Mục Lương không thú vị lắc đầu, xoay người đi tới hướng trên tường thành.
Anh biết phòng tuyến ở thành Huyền Vũ đã xảy ra vấn đề, phương pháp giải quyết cũng vô cùng đơn giản.
Đó chính là thuần dưỡng nhiều động vật hơn nữa, để chúng giúp đỡ giữ nhà thì sẽ tốt hơn rồi.
Tiểu Ngũ nhìn thấy người biến thái liền xoay người rời khỏi.
Hiện tại, tường thành cũng có sóng gió nổi lên.
Tiểu Ngũ cả người hoảng sợ bị run lên đi ra, bùn đất giống như thủy triều, cuốn qua người hắn.
Đống bùn đất đông cứng lại, chứa Tiểu Ngũ ở bên trong.
Đến tận đây, sáu gã Dị Quỷ xâm lâng, dưới trạng thái bị Mục Lương chơi đùa, không đến ba mươi giây tất cả đều đã bị diệt.
- Hửm?
Hi Bối Kỳ mơ hồ mở mắt, dáng vẻ của cô nhìn cứ như đang lười biếng.
Cô không muốn nhúc nhích, trên chiếc giường mềm mại, chăn thật dầy, nhất định chính là một cái phong ấn níu lấy, khiến cô không muốn ngồi dậy.
Cô đã hơn một năm, không được ngủ một giấc thoải mái như vậy, thậm chí hôm nay còn có thể ngủ một giấc lâu đến như vậy.
Cô lỗ !
Lúc này, cái bụng của cô cũng đã phát ra tiếng kêu đói.
Hi Bối Kỳ hiện ra biểu cảm non nớt, nhíu lông mày một cái, điều không muốn nghĩ tới cũng đã tới.
Cô cố nén không kéo chiếc chăn ấm ra khỏi người, sau khi đứng dậy nhìn giường chiếu của cô gái tai mèo phía bên cạnh.
- Có nên gọi cô ấy dậy hay không đây?
Hi Bối Kỳ có chút quấn quýt phân vân.
Cô quay đầu nhìn phía bên ngoài cửa sổ, ngửi được một mùi hương đậm đà, làm cho cái bụng của cô càng thêm đói hơn.
Mễ Á cảm nhận được có người đang đứng nhúc nhích ở bên cạnh mình, liền mở đôi mắt ra, chớp chớp mơ hồ.
Cô nhìn Hi Bối Kỳ đang ôm bụng, đang ngơ ngác phía nhìn ngoài cửa sổ.
- Hở? Ngươi đã tỉnh rồi sao?
Hi Bối Kỳ quay đầu lại, nhìn thấy cô gái tai mèo đã mở hai mắt ra.
- Chuẩn bị một chút, chúng ta đi ra ngoài ăn cái gì đi!
Mễ Á nói lưu loát đứng dậy.
- Không cần chuẩn bị, hiện tại chúng ta đã có thể đi.
Hi Bối Kỳ gãi gãi hai chùm tóc đuôi ngựa của mình, lúc này dáng vẻ như đã chuẩn bị xong.
- Vậy thì đi đi.
Bàn tay nhỏ của Mễ Á bất động thanh sắc lau khóe mắt một cái, dẫn đầu đi ra khỏi căn phòng đầu tiên.
Hai người tới đại sảnh lầu một, nhìn thấy một cô gái cũng ưa nhìn đang ngồi trước quầy, trong miệng ăn mấy thứ linh tinh.
- Các ngươi muốn đi ra ngoài tìm cái gì ăn sao?
Bách Biến Ma Nữ lau mép một cái.
- Đúng vậy.
Mế Á lãnh đạm gật đầu.
- Có cần ta giới thiệu một số cửa hàng có món ăn ngon không?
Bách Biến Ma Nữ hỏi.
- Được.
Mế Á gật đầu.
- Đến Mỹ Thực Lâu, nếu như không chê đắt thì phải thử ăn mấy món rau xanh, đi ra bên ngoài ăn thử mỹ thực cũng tốt.
Bách Biến Ma Nữ sẽ không hiểu nổi một số người.
Mỹ Thực Lâu cũng không phải chỉ có rau xanh là có thể ăn, vì sao lại nhìn chằm chằm mấy cái món đó chứ?
- Cảm ơn.
Mễ Á nhỏ bé gật đầu một cái.
- Không cần khách sao.
Bách Biến Ma Nữ tùy ý khoát tay.
Cô ấy tiếp tục lấy một miếng lớn bỏ vào miệng để ăn, phần ăn của hôm nay là vô cùng ngon.
Cô có chút không hài lòng đối với thành Huyền Vũ chính là mất đi sự tự do.
Bách Biến Ma Nữ đối với việc ăn ở, tất cả đều cảm thấy hài lòng.
Mế Á cùng với Vưu Phi Nhi ra khỏi Tam Tinh Lâu, đi tới đường chính nhìn ánh sáng tỏa ra từ bốn phía.
- Thật sự là rất sáng.
Hi Bối Kỳ chớp chớp đôi mắt màu vàng óng, ngạc nhiên nhìn thấy phố buôn bán vẫn sáng sủa, hoạt động bình thường.
Mà ánh sáng ấy không phải là dùng củi gỗ đốt để tạo ra ánh sáng trong bóng tối, là một loại ánh sáng rất tự nhiên.
- Ở phía trên.
Mễ Á chậm rãi ngẩng đầu.
Cô nhìn thấy hai bên trái phải Phố Buôn Bán, đều có một cây cột gỗ cao ba mét, ánh sáng hiện ra đến từ phía trên đỉnh của cây cột gỗ.
- Ta đi lên xem một chút.
Hi Bối Kỳ có chút tò mò.
- Đừng để bại lộ ra thân phận.
Mễ Á đè đầu Hi Bối Kỳ lại nhắc nhở.
- Ngươi đừng sờ đầu của ta như thế sẽ không cao lên được.
Hi Bối Kỳ căm tức tới phồng má lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận