Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 560: Cô Ấy Nên Học Được Cách Trưởng Thành

Dưới sân khấu, Lý Tiểu Cốt siết chặt nắm tay nhỏ nắm chặt, ánh mắt di động theo chuyển động của Tân Ny trên sân khấu.
Trên lầu hai, cơ thể của Mục Lương sau dựa vào, nghiêm túc xem mấy người biểu diễn trên sân khấu, trong lòng không khỏi cảm thán, tập luyện năm sáu ngày, có thể đạt đến loại hiệu quả này đã rất tuyệt.

- Diễn rất tốt.
Nguyệt Phi Nhan xem vô cùng say mê.
Hi Bối Kỳ nằm sấp trên bàn gỗ, mắt nhìn không chớp.
- Phối nhạc mới này thật êm tai.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đáp.
Kịch bản cô đã đọc qua quá nhiều lần, dù sao lúc tập luyện, phần lớn thời gian cô đều tham gia.
- Mễ Nặc rất giỏi.
Khóe miệng của Mục Lương nhấc lên.
Dàn nhạc chỉ có bốn loại nhạc khí, có thể phối nhạc được phong phú như vậy, rất có năng khiếu.
- Mục Lương cảm thấy kịch bản như thế nào?
Nguyệt Thấm Lan tiến đến bên tai anh, nhẹ giọng hỏi.
Mục Lương khen ngợi từ tận đáy lòng:
- Rất không tệ, rất tuyệt.
- Xem ra mấy ngày nay ta khổ cực không phí công.
Nguyệt Thấm Lan chớp chớp lông mi thon dài, trong con mắt màu xanh nước biển hiện lên ý cười.
- Có thể tuyển thêm một người chuyên môn phụ trách tập luyện kịch bản.
Ngón tay của Mục Lương len lén ôm lấy ngón út của Nguyệt Thấm Lan, nhẹ nhàng vuốt lấy.
Nguyệt Thấm Lan liếc mắt mấy người có mặt ở đây, nhẹ nhàng nghiêng đầu tựa ở trên vai Mục Lương, âm thanh nho nhỏ u oán nói:
- Nào có tìm dễ dàng như vậy, người hiểu biểu diễn cũng không nhiều.
- Thật ra ta thấy có một người phù hợp.
Âm thanh của Hồ Tiên nhẹ nhàng truyền đến.
- Ai?
Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan đồng thời nhìn về phía thiếu nữ đuôi cáo.

- Tuyết Cơ.
Hồ Tiên kiều mị nói.
- Tuyết Cơ?
Nguyệt Thấm Lan nhăn lại lông mày nhỏ nhắn.
- Nhân viên đăng ký ở sảnh chính Tam Tinh lâu?
Mục Lương kinh ngạc nói.
- Ừm, chính là cô ấy.
Hồ Tiên khẽ gật đầu, dịu dàng nói:
- Năng lực của cô ấy là đổi mặt, còn có biệt hiệu gọi là Bách Biến Ma Nữ.
- Bách Biến Ma Nữ?
Ly Nguyệt chớp chớp con mắt màu bạc.
Cái tên này rất quen thuộc, lúc tìm hiểu tin tức từng nghe qua.
- Trong nghề ăn trộm, cô ấy rất nổi tiếng, bởi vì có năng lực thay đổi gương mặt, cho nên có thể ngụy trang thành rất nhiều người khác nhau, được cô ấy áp dụng vào nghề trộm cắp.
Hồ Tiên đưa tay vỗ tay cái độp, dùng chất giọng yêu mị nói:
- Cô ấy chính là một diễn viên trời sinh.
- Ừ, nhân tài như vậy làm ở Tam Tinh lâu, thật là lãng phí.
Mục Lương chậm rãi gật đầu.
Anh nhìn về phía thiếu nữ tóc trắng, nói khẽ:
- Trước tiên tiếp xúc một chút, vẫn phải tiến hành kiểm tra, nếu thích hợp, cho cô ấy làm thành viên dự bị của bộ đội đặc chủng U Linh.
- Ta hiểu rồi.
Ly Nguyệt gật đầu.
Nhà Hát, trên sân khấu.
Tân Ny đóng vai công chúa Bạch Tuyết, đã bị thợ săn đưa vào trong khu rừng.
- Công chúa Bạch Tuyết, vương hậu muốn ta giết ngươi.
Diễn viên diễn nhân vật Thợ săn có khuôn mặt nghiêm túc nói.
- A, vì sao?
Tân Ny biến sắc, đôi mắt đẹp trừng lớn lăn lăn nước mắt trông rất đáng thương.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.
Thợ săn vội vàng lên tiếng tỏ thái độ.
Lời độc thoại vang lên: Thợ săn không đành lòng ra tay đối với nàng Bạch Tuyết khả ái hiền lành, quyết định thả nàng rời đi.
- Ngươi thực sự là người tốt.
Hai mắt của Tân Ny tràn ngập nước mắt.
Thợ săn nở nụ cười chất phác, liên tục thúc giục nói:
- Được rồi, công chúa ngươi chạy mau, chạy càng xa càng tốt.
- Ngươi thả cho ta đi, vậy ngươi làm sao quay về gặp Vương hậu?
Tân Ny quan tâm hỏi.
Thợ săn thật thà nói:
- Không cần lo lắng, ta sẽ lấy một hung thú trái tim mang về, Vương hậu sẽ không hoài nghi.
- Cảm ơn, cám ơn ngươi.
Tân Ny luôn miệng nói cám ơn, sau đó đứng dậy dáng vẻ chạy như điên, biểu cảm hoảng sợ hốt hoảng.
Dưới sân khấu, người xem tất cả đều ý thức im lặng, đều đang lau mồ hôi ở trong lòng.
Lý Tiểu Cốt phồng miệng, thở phì phò nói:
- Công chúa Bạch Tuyết thật xinh đẹp... Nhưng cũng thật đáng thương, Vương hậu quá ác độc.
Trong mắt của hai tên hộ vệ lộ tia ngạc nhiên, bị vở kịch này hấp dẫn.
- Quần áo trên người Công chúa Bạch Tuyết thật đẹp, ta thật muốn có nó.
Đôi mắt của Lý Tiểu Cố tỏa sáng lấp lánh.
Công chúa Bạch Tuyết vừa rời khỏi sân khấu, còn có Vương hậu, Thợ săn, Quốc vương.
Bọn họ đang đứng thành một hàng trên sân khấu, hơi khom lưng cúi chào về phía dưới khán phòng.
A Đát Trúc chớp chớp con thuần trắng mắt, nhẹ giọng nỉ non:
- Quần áo trên người bọn họ thật đẹp.
Đạp đạp đạp...
Trên sân khấu, thanh âm ngọt ngào vang lên:
- Màn 1 Công chúa Bạch Tuyết kết thúc.
- A, như vậy đã hết?
Trong khán phòng liên tiếp vang lên âm thanh ngạc nhiên.
- Kết thúc rồi à? Khúc cuối Công chúa Bạch Tuyết diễn ra như thế nào?
Không ngừng có âm thanh đặt câu hỏi vang lên.
Tân Ny cười khanh khách nói:
- Muốn biết đoạn sau như thế nào, xin mời ngày mai lại đến.

- A, xem không đã, còn phải đợi ngày mai.

- Ngày mai, ta lại đến.
Có khán giả hạ quyết tâm nói.
Tân Ny nhếch miệng lên, ngày mai là màn 2 của công chúa Bạch Tuyết nhưng vẫn không phải hồi kết của câu chuyện cổ tích này.
Vở kịch Công chúa Bạch Tuyết được cắt ra 3 màn.
Như vậy chỉ có thể người xem màn đầu, nhất định sẽ mua vé xem màn thứ hai, màn thứ ba.
Tân Ny lên tiếng lần nữa:
- Tiếp theo, mời mọi người thưởng thức biểu diễn ca nhạc.
- Biểu diễn ca nhạc?
Khán giả ở phía dưới đều sửng sốt, không phải kết thúc rồi à?
- Bắt đầu.
Trong phòng khách quý số 1 lầu hai trong rạp, Mục Lương ngồi thẳng cơ thể, con mắt màu đen nhìn chằm chằm sân khấu.
Nguyệt Thấm Lan ngồi thẳng cơ thể lên, hai chân thon dài bắt chéo nhau, tư thế ngồi đoan chính.
Cô nhìn vào mắt Mục Lương, ánh mắt rơi vào trên khóe miệng đang nhếch lên của anh, nhìn ra được trong lòng của anh đang rất khẩn trương.
- Mễ Nặc đi ra rồi.
Nguyệt Phi Nhan hưng phấn nói.
Mọi người dời lực chú ý đặt trên sân khấu, nhóm diễn viên Tân Ny đã đi vào sau cánh gà, nhân viên công tác vội khiêng ra chiếc ghế bàn gỗ đặt ở chính giữa sân khấu.
Đạp đạp đạp...
Thiếu nữ tai thỏ ôm ghita, cúi đầu đi lên sân khấu, đôi tai thỏ lông nhung rũ cụp xuống.
Phía sau của cô có ba thành viên khác của dàn nhạc đi theo, toàn bộ đều là nữ giới.
Trên tay các cô đều cầm nhạc khí như sáo dài, đàn tranh với trống cơm.
Mễ Nặc đứng ở chính giữa sân khấu, nhìn xuống khán phòng, do dự ngẩng đầu lên, con mắt màu xanh lam nhìn về phía dưới đầy người ngồi, lập tức khẩn trương lên.
Trong lòng bàn tay, cô bắt đầu chảy mồ hôi, cổ họng giống như bị thứ gì đó cản lại, không phát ra được thanh âm nào.
- Vẫn còn rất khẩn trương.
Mục Lương thở dài, nhìn thấy trong mắt cô gái tai thỏ hiện lên tia hoảng sợ với hốt hoảng.
- Ta đi xuống xem một chút.
Nguyệt Thấm Lan đứng lên, liền muốn rời khỏi phòng khách.
- Không cần, hãy để cho chính cô ấy vượt qua.
Mục Lương giữ chặt tay của Nguyệt Thấm Lan.
- Nhưng trông dáng vẻ Tiểu Nặc đang rất sợ.
Con mắt màu xanh lam của Nguyệt Thấm Lan lóe lên ánh sáng.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía sân khấu, thiếu nữ tai thỏ vẫn như cũ đứng ngơ ngác.
- Cô ấy nên học được cách trưởng thành.
Mục Lương nói bằng giọng kiên định.
Ly Nguyệt nói khẽ:

- Như vậy xác định không thành vấn đề sao?

- Chờ một chút.
Hai con ngươi của Mục Lương nhìn chằm chằm thiếu nữ tai thỏ trên sân khấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận