Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1351: Vẫn Là Thiếu Người



Mục Lương giải thích:

- Tiểu Huyền Vũ có thể di chuyển, phi thuyền vận chuyển cũng có thể đuổi theo kịp.

- Hình như cũng đúng...

Ngải Lỵ Na chớp chớp con ngươi màu hồng nhạt.

Mục Lương cười hỏi:

- Sách mới của ngươi viết thế nào rồi?

Khuôn mặt nghiêm túc của Ngải Lỵ Na:

- Đã biết hơn bốn trang rồi, đợi đến lúc nghỉ ngơi sẽ tiếp tục viết.

- Ừm, hãy cố gắng viết.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Thành Huyền Vũ thiếu sách, chỉ có thể từ từ làm giàu thêm.

- Ta biết rồi.

Ngải Lỵ Na nhận được sự cổ vũ, càng thêm kiên định phải viết tốt Mạo hiểm du ký. Mục Lương nhìn về phía Hồ Tiên, tiếng nói bình thản hỏi:

- Tình hình kinh doanh của Phố Buôn Bán thế nào rồi?

- Phố Buôn Bán đã khôi phục kinh doanh, các cửa hàng đều đã mở lại.

- Không có người từ bên ngoài đến, thu nhập mỗi ngày của Phố Buôn Bán ít đến đáng thương.

Hồ Tiên vuốt đuôi cáo.

- Đợi đến vùng đất mới, chắc mới có thể kiếm thêm nhiều hơn.

Mục Lương chậm rãi nói.

Hiện tại, anh đặt trọng tâm ở Đại lục mới, nhân khẩu bên kia có rất nhiều, chỉ cần bán một ít đồ khan hiếm ở nơi đó, không lo là không kiếm được tinh thạch hung thú.

Bên châu lục này đã bày bố xong, dựa vào căn cứ trung chuyển và phi thuyền vận chuyển, có thể kiếm tinh thạch hung thú liên tục không ngừng.

- Hy vọng là vậy.

Đôi mắt xinh đẹp của Hồ Tiên loé sáng lên.

Mục Lương nhìn về phía Cầm Vũ, mở miệng hỏi:

- Tân binh chiêu mộ được bao nhiêu người?

- Trước mắt chỉ mới chiêu mộ được một ngàn người.

Cầm Vũ nhẹ giọng nói.

- Ít như thế sao?

Mục Lương nhíu mày.

Cầm Vũ giải thích:

- Trước mắt chỉ có nhiều như thế thôi, lượng lớn dân trong thành vẫn là lựa chọn an ổn và an toàn, lựa chọn đến công xưởng làm việc.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía Mục Lương, ưu nhã nói:

- Vẫn là thiếu người.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Đợi mấy người Phi Nhan trở về vậy, nhìn có thể mang về bao nhiêu người.

Hai người Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ, trên đường đến căn cứ trung chuyển đều đã gặp không ít dân tị nạn.

Trốn ở bên trong căn cứ trung chuyển cũng không ít người, bọn họ sẽ theo phi thuyền vận chuyển đến thành Huyền Vũ, có thể tăng không ít máu mới cho thành Huyền Vũ.

- Vậy ta phải chuẩn bị sẵn sàng, thu nhận những dân tị nạn đó.

Nguyệt Thấm Lan như có chuyện suy nghĩ nói.

Mễ Nặc nghiêng đầu tò mò hỏi:

- Mục Lương, triều Hư Quỷ đã qua, còn chiêu mộ nhiều tân binh như thế để làm gì?

Mục Lương vỗ vào đầu của cô gái tai thỏ:

- Nguy hiểm ở trên thế giới này không chỉ có triều Hư Quỷ, chúng ta chỉ có thể trở nên càng ngày càng mạnh, không dừng bước lại, lúc đối phó với những nguy hiểm khác thì mới có thể hiện rõ thành thạo.

- Ta hiểu rồi...!

Mễ Nặc như có điều suy nghĩ mà gật đầu.

- Được rồi, ta ăn no rồi, các ngươi từ từ ăn.

Mục Lương để đũa xuống, đứng lên. Anh vừa rời khỏi phòng bếp, đã gặp phải Bạch Sương ở đại sảnh.

Bạch Sương hỏi:

- Mục Lương các hạ, ngày mai phải rời khỏi rồi sao?

- Ừm.

Mục Lương lên tiếng.

Sắc mặt Bạch Sương lộ vẻ vui mừng, hưng phấn nói:

- Thật là tốt quá, cuối cùng cũng quay về rồi.

- Yên tâm, sẽ tiễn ngươi quay về.

Mục Lương cười một tiếng.

- Ừm ừm.

Bạch Sương dùng sức gật đầu, cảm kích nói:

- Cảm ơn!

Tâm trạng của cô rất phức tạp, nhớ đến lần đầu tiên gặp Mục Lương, khi đó còn không nhìn thấy anh, không nghĩ đến bây giờ sẽ phát triển đến như thế này.

- Còn có chuyện khác không?

Mục Lương nhẹ giọng hỏi.

- Chuyện đó, còn quả vải không?

Bàn tay của Bạch Sương để phía sau, có chút ngượng ngùng. Hôm qua, cô ăn quả vải mà tiểu hầu gái đưa cho, vẫn nhung nhớ cả một đêm.

Mặc dù trong vương quốc Hải Đinh có rất nhiều hoa quả, nhưng lại không có quả vải, cũng không có loại quả ngon như quả vải, nếu không cũng sẽ không khiến cho cô nhớ nhung mãi.

Chân mày Mục Lương hơi nhăn lại, ngạc nhiên hỏi:

- Chỗ các ngươi không có quả vải?

- Không có, ta là lần đầu tiên ăn.

Bạch Sương không nghĩ ngợi nhiều, thành thật trả lời.

- Ta hiểu rồi, đợi một lát nữa sẽ nói Tiểu Lan hái cho ngươi một ít.

Đôi mắt xinh đẹp của Mục Lương tỏa sáng lấp lánh, trong lòng có ý nghĩ.

- Cảm ơn.

Bạch Sương nói cảm ơn một lần nữa, sau đó vui vẻ đi tìm Vệ Ấu Lan...

- Không có vải sao...

Khóe môi Mục Lương nhếch lên.

Anh nhìn về phía Tiểu Tử đang đứng ở cửa cung điện, giơ tay lên vẫy vẫy.

- Đại nhân, có chuyện gì sao?

Tiểu Tử nhanh chóng đi đến.

Tiếng nói ôn hòa của Mục Lương:

- Đem ra cho ta mấy hộp đựng hột vải thiều mà các ngươi thu thập được.

Hắn dặn dò mấy cô hầu gái, để cho mấy cô bé thu thập những quả vải thiều, tương lai có thể quy mô hóa trồng trọt quả vải.

- Được, ta đi lấy.

Tiểu Tử hào hứng chạy đi.

Trong lòng Mục Lương có ý tưởng, nếu như châu lục mới không có quả vải, vậy thì hoàn toàn có thể mang quả vải chế tạo thành loại cây độc nhất của thành Huyền Vũ, sau khi trồng trọt với quy mô lớn, có thể bán cho Đại lục mới.

Vải thiều trồng dưới Trà Thụ Sinh Mệnh, cho dù là một trăm mảnh tinh thạch hung thú trung đẳng sơ cấp nửa kí, thì chắc chắn cũng sẽ có rất nhiều người mua.

Đạp đạp đạp~~~

Tiểu Tử hào hứng đã quay lại, trong lòng ôm một hộp Lưu Ly, bên trong toàn là vải thiều màu đỏ thẫm.

- Đại nhân, toàn bộ đều ở chỗ này.

Bàn tay của Tiểu Tử đưa về phía trước.

- Ừm.

Mục Lương mở nắp hộp ra, xoay người đi về hướng phía sau hoa viên. Tiểu Tử do dự một chút, vẫn là vội vã chạy theo.

Hai người đi đến phía sau hoa viên.

Mục Lương ném tất cả hạt vải xuống đất, giơ tay lên thi triển Lĩnh Vực Sinh Mệnh, bao phủ hạt quả vải lại. Sức sống dồi dào của lực Sinh mệnh khuếch tán ra, từng hạt một bắt đầu nảy mầm và bén rễ.

Chỉ hơn mười giây sau, tất cả hạt đều nảy mầm và phát triển thành những cây non cỡ hai mươi phân. Tiểu Tử mở to đôi mắt xinh đẹp, trong lòng càng thêm sùng bái đối với Mục Lương. Đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy anh trồng cây xnah, trong lòng vô cùng chấn động.

- Thật là thần kỳ...

Tiểu Tử thấp giọng thán phục.

- Tiểu Tử, đào chúng ra rồi đóng gói lại, kêu người đưa đến chủng của vườn trái cây.

Mục Lương nghiêng đầu dặn dò. Phía sau hoa viên đã không còn dư đất để trồng cây vải.

Mặc dù quả vải trồng trọt ở vườn trái cây sẽ kém hơn một chút, có thể bán nửa kí mười mảnh tinh thạch hung thú trung đẳng sơ cấp cũng đã kiếm lời lớn. Dù sao thì cũng không giống như cây vải ở phía sau hoa viên, lân cận nhận tẩm bổ của Trà Thụ Sinh Mệnh, trái cây sinh trưởng càng là một loại Đại bổ dược tẩm bổ.

- Dạ vâng.

Tiểu Tử ngoan ngoãn gật đầu.

Cô bé ngồi xổm xuống, cẩn thận xới đất ra, tách từng mầm cây vải ra.

Mục Lương nhìn thoáng qua rồi liền xoay người rời khỏi, anh còn phải bận chuyện khác, chuyện nâng cao tiếp theo giao cho Trà Thụ Sinh Mệnh.

………..

- Quay về thôi.

Nguyệt Phi Nhan đứng trên đầu thuyền của Phi thuyền vận chuyển, nhìn về Tiểu Huyền Vũ to lớn ở phía xa xa mặt biển, rồi quay đầu lại hô lên:

- Thông báo xuống dưới, Phi thuyền vận chuyển chuẩn bị hạ xuống.

- Vâng.

Nhân viên công tác vội vàng lên tiếng, xoay người đến phòng điều khiển. Không lâu sau đó, phi thuyền vận chuyển bắt đầu giảm độ cao xuống, chậm rãi rơi xuống phía Sơn Hải Quan.

Ùng ục ùng ục~~~

Máy hơi nước ở trên phi thuyền vận chuyển từ từ dừng lại, tốc độ của tua-bin chậm lại, cho đến khi nó hạ xuống trước Sơn Hải Quan, tua-bin mới hoàn toàn dừng lại.

Phanh!!

Bạn cần đăng nhập để bình luận