Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1065: Đại Nhân, Chúng Ta Đã Trở Về

Hồ Tiên khẽ nheo con ngươi màu đỏ hồng, cô dùng giọng không tốt nói:

- Ta xem các ngươi đã ngứa da rồi, cần ta tới giúp các ngươi buông lỏng gân cốt mới được.

Cô giận dữ muốn bật cười, hai người này cũng dám nói cô không phải người rộng lượng.

- Chị Hồ Tiên, ta sai rồi!

Hổ Tây nháy mắt biến sắc mặt, cô cúi đầu cầu xin tha thứ.

- Chị Hồ Tiên, ta cũng sai lầm rồi.

Hạ Lạc tội nghiệp nói.

- Bớt giả vờ giùm ta.

Hồ Tiên ném qua một tia xem thường, sau đó cô nâng tay lên gõ vào đầu Hạ Lạc một cái.

Cô vừa định giáo huấn Hổ Tây, đã thấy người dưới ta không còn nữa rồi, đối phương đã thi triển năng lực thức tỉnh chạy trốn.

- Còn dám trốn?

Hồ Tiên quay đầu lại nhìn về phương hướng Thành Huyền Vũ.

Hổ Tây xuất hiện ở trên bầu trời Thành Huyền Vũ, Ngay sau đó thân thể chợt lóe lên, cô lại lần thứ hai biến mất, tới khi xuất hiện trở lại, đã tới phía trước Sơn Hải Quan.

…………

Trên quảng trường phía trước Sơn Hải Quan, Thành Phòng Quân đã sắp xếp thành tám hàng, vây kín xung quanh quảng trường. Bọn họ cầm quân nỗ trong tay, bên dưới mũ giáp đều là những khuôn mặt nghiêm túc.

Trên tường thành, cũng có rất nhiều Thành Phòng Quân đang làm nhiệm vụ cảnh giới, đề phòng chuyện gì đó ngoài ý muốn phát sinh.

- Đã nhìn thấy họ rồi.

Nguyệt Thấm Lan ngước mắt nhìn về phía không trung xa xa, Ốc Đảo hiện ra hình dáng của nó. Đây là Nhị trưởng lão Ốc Đảo đã thu lại lá chắn ảo ảnh, làm cho Ốc Đảo xuất hiện.

Mễ Nặc rung rung đôi tai thỏ của mình, cất lên thanh âm mềm mại cảm thán một tiếng:

- Cuối cùng, mọi người đã trở lại.

Hôm nay, thành Huyền Vũ tạm thời đóng cửa vào thành, để tập trung nghênh đón Ốc Đảo trở về.

Mục Lương ngước mắt nhìn bầu trời, anh tập trung mọi sự chú ý vào Ốc Đảo đang chậm rãi tới gần.

Phía sau anh, mười hai hộ vệ khu Trung Ương đã xếp thành hàng, dưới lớp áo giáp U Linh, mấy người bọn họ đã nắm chặt súng ngắm và thuẫn trong tay. Vẻ mặt Ly Nguyệt nghiêm túc, Ốc Đảo đã đến, cũng có nghĩa là thành chủ thành Tương Lai và thành chủ thành Thánh Dương cũng đến đây?

Cô nghĩ đến mẹ Diêu Nhi, cùng với chuyện thành chủ thành Thánh Dương bày mưu đặt kế tiến hành nghiên cứu dị quỷ với Phi Thi. Tuy rằng Phi Thi đã chết, nhưng cô sẽ không tha thứ cho thành chủ thành Thánh Dương, hắn mới là người khởi đầu.

- Vù vù… Làm ta sợ muốn chết.

Trên không trung, Hổ Tây hiện ra thân hình.

Cô vừa thở phào nhẹ nhõm, quay đầu liếc mắt một cái đã nhìn thấy Mục Lương đứng trên quảng trường phía trước Sơn Hải Quan, cùng với Thành Phòng Quân đã dàn sẵn trận địa chuẩn bị đón quân địch.

- Răng rắc-

Thành Phòng Quân theo bản năng nâng lên quân nỗ trong tay, nhắm ngay Hổ Tây trong không trung.

- Thành chủ đại nhân!

Hổ Tây sợ hãi kêu lên một tiếng, cô bị một màn giương quân nỗ ngắm bắn của Thành Phòng Quân làm cho cô nhảy dựng lên.

- Người một nhà.

Cầm Vũ nâng tay ra hiệu.

Cùm cụp…

Lúc này, nhóm Thành Phòng Quân mới hạ quân nỗ xuống, ngón tay cũng bỏ ra khỏi cò súng.

Thân hình cô gái tóc màu quất chợt lóe lên rồi biến mất không thấy, khi lần thứ hai cô xuất hiện, đã đi tới cách người Mục Lương không xa.

- Đại nhân, ta đã trở về.

Hổ Tây hưng phấn nâng tay lên chào theo nghi thức quân đội.

- Vất vả cho ngươi rồi.

Mục Lương dịu dàng nói.

Nguyệt Phi Nhan đi lên phía trước, giơ tay ôm lấy cổ Hổ Tây, vui cười hỏi:

- Tại sao ngươi lại xuống trước mọi người?

- Bởi vì ta rất muốn gặp các ngươi.

Hổ Tây đảo đôi mắt xinh đẹp nói.

- Thật thế sao?

Nguyệt Phi Nhan khẽ nheo đôi mắt đẹp, cô đưa tay nhéo má cô gái tóc màu quất.

- Thật nha!

Hổ Tây phồng hai má bánh bao hét lên:

- Phi Nhan, khôi giáp của ngươi làm ta không thoải mái.

Lúc này, cô gái tóc hồng mới buông tay ra, tiếp tục hỏi:

- Nhóm của dì Hồ Tiên thế nào rồi?

- Mấy người đại nhân Hồ Tiên đều rất ổn.

Hổ Tây chớp chớp đôi mắt đẹp màu quất nói.

Mục Lương hơi rung lông mày, cô gái tóc hồng lại gọi Hồ Tiên là dì sao? Anh nghiêng đầu nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, ánh mắt mang theo câu hỏi.

Nguyệt Thấm Lan nhún vai, cô bày ra vẻ mặt vô tội nói:

- Đừng hỏi ta, ta cũng không dạy nổi con bé.

Vù vù hô… Gió to thổi tới, Ốc Đảo chậm rãi di động tới phía trước Sơn Hải Quan, sau đó nó bắt đầu giảm xuống độ cao, rơi vào trong bình đài.

Không bao lâu sau, khi đáy của Ốc Đảo cách quảng trường một khoảng tầm năm mét thì nó dừng lại.

Mục Lương vung tay lên, ngọc lưu ly ngưng tụ thành cầu thang, một đầu cầu thang nối liền với đáy Ốc Đảo.

Tứ trưởng lão Ốc Đảo là người đầu tiên đi xuống, hắn thi triển năng lực thức tỉnh, đưa tay chạm đến Ốc Đảo sau đó lại chạm vào dưới chân cầu thang, làm cho hai bên thành lập một loại liên kết vô hình.

Đạp đạp đạp…

- Mục Lương các hạ, đã lâu không gặp.

Tứ trưởng lão Ốc Đảo nâng tay lên chào hỏi Mục Lương.

- Đã lâu không gặp.

Mục Lương gật đầu.

- Tránh ra.

Một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên phía sau tứ trưởng lão Ốc Đảo.

Hắn theo bản năng nghiêng người qua một bên, tới khi hắn quay đầu lại đã nhìn thấy cô gái tai hồ ly ở phía sau mình.

Hồ Tiên lướt qua hắn, sau khi cô nhìn thấy Mục Lương đang ở phía trước Sơn Hải Quan, trong nháy mắt, khuôn mặt quyến rũ của cô đã nở rộ ra tươi cười, cô chụm tay vào làm loa hô lớn:

- Mục Lương, ta đã trở về!!

-....

Tứ trưởng lão Ốc Đảo giật giật khóe miệng, hắn đã hiểu cái gì gọi là trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Hồ Tiên bước nhanh xuống cầu thang, cô vội vàng đi đến chỗ Mục Lương.

- Hoan nghênh trở về.

Khuôn mặt Mục Lương mang theo nụ cười ấm áp. Anh nhìn chăm chú vào cô gái tai hồ ly cùng Hạ Lạc đang đi tới. Cô gái tai hồ ly nhìn thấy anh, vẻ mặt của cô hơi hoảng hốt một chút, nhưng ngay sau đó cô lại nở một nụ cười quyến rũ.

- Đã lâu không gặp.

Hồ Tiên đi tới đứng trước mặt Mục Lương, đuôi hồ ly phía sau nhẹ nhàng lay động.

- Vất vả cho ngươi rồi.

Mục Lương ôn nhu mở miệng.

- Không vất vả.

Hồ Tiên nhẹ nhàng lắc đầu.

Đôi tai hồ ly trên đầu cô cũng rung rung, trước khi gặp mặt, cô có cả một bụng lời muốn nói, nhưng khi nhìn thấy Mục Lương, cô lại không biết nên nói gì cho đúng.

- Chị Hồ Tiên, đã lâu không gặp.

Mễ Nặc dùng thanh âm ngọt ngào chào hỏi.

- Có nhớ ta hay không?

Khuôn mặt Hồ Tiên nở một nụ cười khẽ, cô đưa tay nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt cô gái tai thỏ.

- Ưm ưm!

Mễ Nặc ửng đỏ hai má, ngây thơ gật đầu.

- Hai tháng không gặp, nhưng ngươi vẫn chẳng có chút biến hoá nào cả, vẫn xinh đẹp như trước.

Nguyệt Thấm Lan chào cô, sau đó vươn tay giữ chặt tay cô gái tai hồ ly.

- Chị Thấm Lan mới là người càng ngày càng đẹp.

Con ngươi màu đỏ hồng của Hồ Tiên mang theo ý cười, cô cùng người phụ nữ tao nhã nói lời khách sáo hai câu.

- Đại nhân.

Hạ Lạc nâng tay hành lễ với Mục Lương.

Anh điềm đạm hỏi:

- Lần này ra ngoài, có vui vẻ hay không?

- Ừ, chúng ta đi qua rất nhiều toà thành.

Hạ Lạc nghiêm túc gật đầu.

Cô nghiêm mặt nói:

- Nhưng không có một nơi nào tốt hơn thành Huyền Vũ.

- Ha ha ha.

Mục Lương nghe vậy cười khẽ một tiếng.

Đạp đạp đạp......

Bối Nhĩ Liên cùng đám người Đại trưởng lão Ốc Đảo từ trên Ốc Đảo đi xuống. Bọn họ bị thế trận ở Sơn Hải Quan làm cho kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận