Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1986: Bằng Không Thì Ta Đi Tìm Ngươi



Hai người ngồi xuống, tiếp nhận sữa thú mà tiểu hầu gái đưa tới, một hơi uống cạn hơn phân nửa ly.

- Ực ực ực ~~~

- Thật là thoải mái.

Ngải Lỵ Na để ly xuống, quay đầu nói:

- Tiểu Lan, ta muốn ăn hủ tiếu.

- Được rồi, ta đi nấu ngay.

Vệ Ấu Lan dịu dàng gật đầu.

Ngôn Băng bình thản nói:

- Vậy nấu giúp ta một chén, thêm hai quả trứng chiên.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn gật đầu, xoay người đi đến phòng bếp, phân phó nhóm Tiểu Tử hỗ trợ nấu hủ tiếu.

Nguyệt Phi Nhan nhìn mồ hôi trên trán Ngôn Băng, thanh thúy nói:

- Mấy ngày nay, tất cả mọi người đều bộn rộn nhiều việc.

Ngải Lỵ Na lột vỏ trứng, nói:

- Đúng vậy, mọi người đều chuẩn bị cho việc thành lập vương quốc.

Sau khi Mục Lương dự định thành lập vương quốc Huyền Vũ thì có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị, toàn bộ bộ môn hiện có đều lu bù công việc.

Bộ Đội Đặc Chủng U Linh cũng phải mở rộng, chiêu mộ hộ vệ Trung Ương và thành viên Đội Ám Sát U Linh Chiến Thuật mới.

Việc chiêu mộ nhân viên do Ny Cát Sa và Mễ Á phụ trách, một phần nhân viên sẽ được lựa chọn từ trong Thành Phòng Quân.

Không bao lâu thì tiểu hầu gái trở lại phòng ăn với hai chén hủ tiếu rồi đặt trước mặt Ngôn Băng và Ngải Lỵ Na.

Hai người bưng chén vùi đầu ăn hủ tiếu, húp nước lèo xì xụp, khi ăn được một nửa thì Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên cũng tới nhà ăn.

- Buổi sáng tốt lành.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã chào hỏi.

Nguyệt Phi Nhan nuốt miếng trứng trong miệng xuống, ngây thơ nói:

- Mẹ, chào buổi sáng.

Hồ Tiên ngồi xuống liếc nhìn chén hủ tiếu của Ngôn Băng, quyến rũ nói:

- Hủ tiếu hôm nay nhìn không tồi, ta cũng tới một chén.

- Ta cũng vậy.

Nguyệt Thấm Lan không có yêu cầu khắt khe về bữa sáng, ăn giống mọi người là được rồi.

Tiểu hầu gái dường như đoán được mọi người sẽ nói như vậy, cho nên nhanh chóng đi đến phòng bếp bưng hai chén hủ tiếu trở lại và bày ở trước mặt Nguyệt Thấm Lan và cô gái đuôi hồ ly.

Mọi người ăn sáng, Mễ Nặc và những người khác cũng tỉnh lại, nhà ăn dần dần trở nên náo nhiệt.

Mễ Nặc dịu dàng hỏi:

- Tối hôm qua Mục Lương có truyền lại tin tức không?

- Không có, ta đoán là ngày hôm nay hắn sẽ gọi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Hôm qua, cô rất khuya mới ngủ, một là có chuyện bận, hai là muốn chờ xem Mục Lương có truyền tin tức lại hay không.

Mễ Nặc phồng má, ngây thơ nói:

- Vậy mà nói mỗi ngày đều liên lạc, hôm qua lại không có.

- Có lẽ là hắn đang bận nên quên mất.

Nguyệt Thấm Lan trấn an cô gái tai thỏ.

- Được rồi.

Đôi tai thỏ lông xù của Mễ Nặc hơi run lên rồi cụp xuống.

- Cộp cộp cộp ~~~

Ba Phù đi vào nhà ăn, trong lòng ôm một con Trùng Cộng Hưởng, thanh thúy hô:

- Đại nhân Mục Lương gọi!

- Mọi người, buổi sáng tốt lành.

Giọng nói ôn hòa của Mục Lương truyền ra từ trên người Trùng Cộng Hưởng.

Mễ Nặc vui vẻ nói:

- Mục Lương, ta mới vừa nhắc ngươi không có truyền tin tức trở về đâu.

- Xin lỗi, tối hôm qua ta quên mất.

Mục Lương áy náy đáp.

Mễ Nặc tiến lên trước, ngoan ngoãn nói:

- Không sao, ngươi bên đó thế nào rồi, bao giờ thì trở về nha?

- Bên này tốt vô cùng, chúng ta đã tìm được lão tổ của Hi Bối Kỳ, hai ngày nữa sẽ trở về.

Anh trả lời với giọng rõ ràng.

Mễ Nặc nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng dặn dò:

- Vậy là tốt rồi, ngươi phải chú ý an toàn đó.

- Yên tâm đi.

Mục Lương cười một tiếng.

Nguyệt Thấm Lan và những người khác cũng thở phào một hơi, nghiêng tai tiếp tục lắng nghe câu nói kế tiếp của Mục Lương.

Anh tóm tắt những chuyện xảy ra hai ngày này:

- Hiện tại chúng ta ở trong Thánh Thành, nơi đây còn nhỏ hơn Vệ Thành trước kia, có rất nhiều người cư trú...

Nguyệt Phi Nhan nhỏ giọng nói:

- Nghe có vẻ rất thú vị.

Sau khi nghe được điểm đặc thù của hải đảo, Mễ Nặc khẩn trương hỏi:

- Một hòn đảo đi vào mà không thể đi ra, vậy các ngươi làm sao bây giờ?

Mục Lương nhẹ nhàng trấn an:

- Yên tâm đi, ta đã có biện pháp rời khỏi đây, cùng lắm thì gọi Tiểu Huyền Vũ tới đón ta.

- Vậy là tốt rồi.

Lúc này, mọi người mới thở phào một hơi.

Mễ Nặc nói với giọng điệu cực kỳ nghiêm túc:

- Mục Lương, ngươi nhất định phải trở về, nếu không thì ta sẽ đi tìm ngươi.

- Được.

Mục Lương khẽ cười một tiếng rồi đáp lại, hỏi:

- Lúc ta không có mặt thì có xảy ra đại sự sao?

- Không có, mọi việc đều rất tốt.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

Mục Lương yên lặng một hồi, lại hỏi:

- Việc xây dựng Vệ Thành vẫn thuận lợi chứ?

Nguyệt Thấm Lan hồi báo:

- Mọi thứ đều được xây dựng dựa theo kế hoạch, cứ cách vài ngày ta sẽ đi tuần tra một lần.

Việc xây dựng Vệ Thành đã được quy hoạch rõ ràng, các công nhân đến từ Ốc Đảo đều được phân tán đến mỗi tòa Vệ Thành.

- Ừ, vất vả ngươi phải chạy đi khắp nơi.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Việc nằm trong phận sự mà thôi.

Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, trong lòng vui vẻ hơn nhiều.

Anh hơi cất cao giọng hỏi:

- Hồ Tiên có ở đây không?

- Ta đây.

Giọng nói quyến rũ của Hồ Tiên vang lên.

Mục Lương ôn hòa hỏi:

- Tiến độ xây dựng thành Buôn Bán thế nào rồi?

Hồ Tiên đi tới trước mặt Trùng Cộng Hưởng, bắt đầu báo cáo công việc:

- Vẫn tiến hành trôi chảy theo kế hoạch, ta dự định mở thêm nhiều cửa hàng mới.

Hai người nói chuyện hơn mười phút mới kết thúc, Mục Lương đưa ra rất nhiều ý kiến mang tính xây dựng về Thành Buôn Bán, giải quyết không ít vấn đề trong lòng Hồ Tiên, rồi dặn dò:

- Ngươi cũng hỗ trợ giám sát các thợ sửa chữa ở thị trấn dưới đáy biển.

- Vâng, yên tâm đi.

Hồ Tiên quyến rũ nói.

Anh cười nói:

- Ừm, vài ngày nữa ta sẽ đi trở về, chắc nhanh thôi.

- Vâng, ngươi chú ý an toàn.

Các cô gái đồng thanh lên tiếng.

Mọi người vừa ăn vừa tán gẫu vài câu, chẳng mấy chốc đã ăn điểm tâm xong, sau đó lại bắt đầu bận rộn xử lý công việc của mình.

………….

Sáng sớm, bên trong Vệ Thành Số Một.

Trong nhà Già Lực Lỗ, hai ông cháu đang ăn điểm tâm.

Cầm Phi Nhi nhìn ông nội đang thất thần, quan tâm hỏi:

- Ông nội, rốt cuộc thì mấy ngày nay ngươi có chuyện gì thế, cả ngày giống như bị mất hồn vậy?

Từ lần Già Lực Lỗ trốn vào phòng ngủ thì những ngày kế tiếp vẫn luôn thất thần, trạng thái tinh thần cũng trở nên uể oải hơn nhiều.

Già Lực Lỗ phục hồi tinh thần lại, đè nén sự bất an trong lòng xuống, cố nặn ra một nụ cười rồi nói:

- Không có việc gì, ngươi ăn nhanh đi.

Mấy ngày nay, lão nhiều lần thất thần, một là lo lắng Hắc Phượng Hoàng trả thù, hai là đang suy nghĩ một chuyện, không biết có nên thông báo chuyện về Hắc Phượng Hoàng với thành chủ thành Huyền Vũ hay không.

- Ông nội, ngươi sắp nhét mì sợi vào trong lỗ mũi rồi, không có việc gì thật sao?

Cầm Phi Nhi nghiêm mặt nói.

- A, có chuyện này sao?

Già Lực Lỗ chợt dừng tay lại, mì sợi từ trên đũa rơi xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận