Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 184: Văn Điệp Thông Quan

Một con Man Thú Hoang Cổ biến dị, thật sự không dễ đối phó như vậy, cần phải hai vị cấp bảy ra tay mới được.
Dù miễn cưỡng đánh thắng, thì thành Thánh Dương cũng biến thành đống đổ nát, còn chưa nói đến nhất định có thể đánh thắng, xác suất thua cũng vô cùng lớn.
Trừ phi là mời thành chủ đang bế quan của thành Thánh Dương, nếu không, ba vị cấp bảy có đến cũng đều chưa chắc.
Hơn nữa, có thể điều khiển Man Thú Hoang Cổ, vậy chủ nhân thấp nhất cũng là một vị cấp bảy.
Chuyện đó tương đương với việc đối phương có ba vị cấp bảy.
- Được.
Phi Thi gật đầu.
Con Man Thú Hoang Cổ to như vậy, độc của hắn thật sự là rất khó đánh ngã đối phương, sức chống chịu của cự thú quá mạnh, hoặc khi nó tức giận sức lực sẽ rất lớn.
- Đồng ý.
Chỉ Tru cũng không muốn đánh.
- Vậy thì, ai đi trao đổi đây?
Lý Nhị Cốt trầm giọng hỏi.
- Ngươi.
Chỉ Tru không chút suy nghĩ nói.
- Ta?
Lý Nhị Cốt ngẩn người.
Hắn quay đầu nhìn về phía của Phi Thi, nhìn thấy được một ánh mắt trầm mặc.
- Đi, ta đi.
Khóe miệng của Lý Nhị cốt giật một cái, trong lòng thầm mắng hai người họ là một đám hồ ly, khinh dễ hắn là người trẻ tuổi nhất.
- Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na, hai người nhân lúc bây giờ trà trộn vào thành Thánh Dương đi!
Mục Lương nhìn về phía cổng thành Thánh Dương và những người đang tụ tập trên tường thành.
Anh đoán chừng hơn phân nửa người của thành Thánh Dương đều đến, hơn nữa đều là những người có thực lực, hiện tại sức mạnh phòng ngự bên trong nhất định sẽ trống hơn phân nửa.
- Được.
Ngải Lỵ Na và Ly Nguyệt ẩn thân ở bên cạnh đều nhất trí gật đầu.
- Đi phía bên kia của thành Huyền Vũ, đừng đi Sơn Hải Quan.
Mục Lương nhẹ giọng nói:
- Tiểu Thải ở bên kia đợi hai ngươi.
- Hiểu rõ.
Hai người Ly Nguyệt và Ngải Lỵ Na nhìn nhau một cái.
- Trước khi trời tối nhất định phải quay lại, nếu không... ta sẽ đi vào tìm hai người.
Mục Lương dặn dò.
- Chúng ta nhất định trước khi trời tối sẽ cứu được Ngôn Băng ra.
Ly Nguyệt nghiêm túc nói.
Nếu để cho Mục Lương ra tay đi cứu các cô, đó là đại biểu cho thực sự sắp khai chiến rồi.
- Đi đi, chú ý an toàn.
Mục Lương nhẹ giọng nói.
- Được.
Hai cô gái hít sâu một hơi, chạy cực nhanh ở trên thành.
Hành động cứu viện Ngôn Băng chính thức bắt đầu.
- Mục Lương, thành Thánh Dương có người đến rồi.
Nguyệt Thấm Lan ôn nhu nhắc nhở.
- Ồ?
Mục Lương cúi đầu nhìn lại.
Anh nhìn thấy vài bóng người từ trên tường thành của thành Thánh Dương nhảy xuống, từ từ đi về phía Huyền Vũ.
- Muốn để cho bọn họ lên đây sao?
Nguyệt Thấm Lan nhẹ giọng hỏi.
- Để cho bọn họ lên đây đi.
Mục Lương nhẹ gật đầu.
Anh vừa đúng lúc thiếu người đến để tuyên truyền, hoặc một người dẫn đường của thành Thánh Dương.
- Vậy ta đi đón bọn hắn.
Nguyệt Thấm Lan nói, chuẩn bị xoay người.
- Không cần, để cho mấy người của Cao Thao phụ trách tiếp đãi.
Mục Lương thản nhiên nói:
- Bọn họ chắc biết nên làm thế nào!
- Được.
Đôi môi đỏ mọng của Nguyệt Thấm Lan hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười quyến rũ.
Lúc này, dưới chân của Tiểu Huyền Vũ.
Lý Nhị Cốt đem theo một tiểu đội ám sát, vừa đúng lúc là người của tiểu đội Ny Cát Sa.
Ny Cát Sa cười khổ, các cô căn bản không thể chống lại lời nói của Phi Thi.
Là tổng đội trưởng huấn luyện của các cô, không ai dám không nghe lời, người không nghe lời đều bị độc chết.
- Yên tâm, có ta ở đây, các ngươi sẽ không sao đâu.
Lý Nhị Cốt thản nhiên nói.
Hắn có thể cảm nhận được tâm trạng khẩn trương của những người sau lưng, Man Thú Hoang Cổ giết không chết đang ở ngay trước mặt, bảo vệ vài người là chuyện vẫn có thể làm được.
- Vâng.
Mấy người Ny Cát Sa cung kính nói.
Đáy mắt của Lý Nhị Cốt hiện lên một tia vô vị.
Hắn đi nhanh về phía trước, đi đến trước mặt Man Thú Hoang Cổ.
- Các ngươi đi qua một bên.
Âm thanh của Nguyệt Thấm Lan từ phía trên truyền đến, hướng dẫn mấy người nên đi như thế nào.
- Có chút thú vị.
Lý Nhị Cốt nghe theo tiếng mà động.
Hắn nhìn thấy bên cạnh con hung thú này, có một cầu thang hình chữ Z, dẫn đến phía sau lưng nó.
- Xem ra là phải đi lên từ chỗ này mới được.
Đáy mắt của Lý Nhị Cốt dâng lên một tia tò mò.
Hắn bắt đầu tò mò phía trên ở sau lưng con Hoang Cổ Man Thú này có cái gì.
Là ai lại có bản lĩnh như thế, cư nhiên có thể điều khiển một con Man Thú Hoang Cổ biến dị.
Ùng ùng!!
Huyền Vũ đột nhiên nằm xuống.
- Mau lùi lại.
Lý Nhị Cốt sợ hãi dẫn theo mấy người trốn ra phía xa.
Răng rắc ! phanh!
Cánh cổng đá của Thiên Môn mở ra.
Cao Thao đứng ở trên bậc thang bằng đá, nhìn về phía mấy người đã chạy ra xa.
Hắn vỗ tay hô:
- Các ngươi là muốn đi lên sao?
- Đúng, đúng vậy.
Lý Nhị Cốt lúng túng, chỉnh mũ da thú ngay ngắn lại.
Hắn không nghĩ đến thì ra là hạ thấp độ cao để mở cửa, còn tưởng rằng là con hung thú khổng lồ này muốn động thủ đó.
Lý Nhị Cốt dẫn đầu đi đến, đi đến trước pháo đài Thiên môn.
- Mời vào, hoan nghênh đến với thành Huyền Vũ.
Cao Thao không kiêu ngạo, không xua nịnh mà nói.
Hắn trấn thủ pháo đài Thiên Môn Lâu và đã được huấn luyện qua từ trước, tuy rằng thời gian được huấn luyện chỉ có một ngày.
- Thành Huyền Vũ? Phía trên có một tòa thành?
Lý Nhị Cốt ngạc nhiên hỏi.
- Đúng vậy.
Cao Thao gật đầu.
- Ta ngược lại muốn nhìn tòa thành được xây trên lưng Hoang Cổ Man Thú rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào.
Trong lòng của Lý Nhị Cốt tràn đầy tò mò, lúc này hoàn toàn đã bị câu dẫn.
- Sẽ không để cho ngươi thất vọng.
Cao Thao tự hào nói.
- Đi.
Lý Nhị Cốt đi nhanh về hướng Thiên Môn Lâu.
- Các ngươi cầm lấy vật này, đi thẳng lên phía trên.
Cao Thao lấy ra vài tấm thẻ Văn Điệp Thông Quan đưa cho mấy người bọn họ.
Những người thành Thánh Dương lần đầu đến thăm thì không cần kiểm tra.
- Ồ?
Lý Nhị Cốt cầm lấy hai mảnh gỗ ghép lại.
Sau khi hắn mở ra, nhìn thấy mấy dòng chữ, trong đó có vài chỗ để trống. Có một con dấu ở góc hẻo lánh bên phải: Sơ thẩm thông qua.
- Có chút thú vị.
Lý Nhị Cốt không cần nghĩ cũng biết, vị trí trống là để điền tên người.
- Các ngươi mang theo đủ tinh thạch hung thú rồi chứ?
Cao Thao thần bí hỏi.
- Tinh thạch hung thú? Có mang theo một chút.
Lý Nhị Cốt gật đầu.
- Vậy chúc các ngươi chơi vui vẻ.
Cao Thao nhẹ giọng cười, tránh qua cánh cổng ở phía sau.
- Làm gì mà thần bí như vậy.
Lý Nhị Cốt càng cảm thấy tò mò.
Hắn đem theo người của đội ám sát, sải bước trên cầu thang, đi đến phía bên ngoài của Huyền Không Các.
Răng rắc ! phanh!
Hệ thống lên xuống hoạt động, cửa thành mở ra.
- Các vị, nơi đây là Huyền Không Các, cũng gọi là Giải Binh Đài.
Âm thanh của Tán Viêm từ bên trong truyền ra:
- Nếu muốn đi lên, thì hãy để vũ khí ở lại chỗ này.
- Không thể nào.
Ny Cát Sa lạnh lùng nói.
Đội ám sát của các nàng đều đem theo một số vũ khí, để cho các nàng tay không đi đến nơi xa lạ, đây không phải là tìm đường chết hay sao?
Lý Nhị Cốt không đợi Tán Viêm tiếp tục mở miệng.
Hắn dẫn đầu ra lệnh:
- Được rồi, giao nộp lại vũ khí hết đi.
Nếu như đối phương có địch ý, căn bản không cần để cho bọn họ giao nộp binh khí gì.
- Vâng.
Ny Cát Sa cay đắng đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận