Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 323: Thú Triều

Từ lúc bắt đầu xây dựng tường thành, bọn họ không có được một ngày nào để nghỉ ngơi.
Nếu như nô lệ bị bệnh, vậy thì chỉ có một con đường chết, sẽ không có ai chữa trị cho ngươi, cũng không có ai quan tâm đến sự sống chết của ngươi.
Là một nô lệ, thức ăn mỗi ngày của mỗi người chỉ là một miếng thịt nhỏ, hai ngày mới được phát một bát nước.
- Đủ rồi, nếu cứ như vậy mà sống, không bằng chết đi cho xong.
Khuôn mặt của tên nô lệ ho ra máu xám như tro tàn.
- Ba Nô, đừng có nghĩ quẩn, ngươi vẫn còn có con gái đó.
Tên nô lệ cùng làm khẩn trương khuyên nhủ.
- Con gái... Ba Phù…
Sắc mặt của Ba Nô thay đổi, trong đầu hiện lên hình dáng của con gái, liền từ bỏ ý niệm nhảy từ trên tường thành xuống.
Tên nô lệ cùng làm lại thở dài:
- Sống cho thật tốt, dù sao cũng tốt hơn là chết.
- Quất!
Chiếc roi dài rơi xuống trên người hai người họ, khuôn mặt của tuần vệ giám sát công trình trông rất giận dữ, vung chiếc roi dài trong tay đánh xuống.
Tuần vệ lạnh giọng răn dạy:
- Đừng có mà lười biếng, buổi tối có muốn ăn thịt hay không?
Ba Nô lại ho ra máu thêm lần nữa, trợn mắt nhìn.
- Làm đi, không được lười biếng.
Tên nô lệ cùng làm lôi kéo Ba Nô, nở nụ cười, vùi đầu tiếp tục xây dựng tường thành.
Nô lệ cùng làm cúi đầu, hạ giọng nhắc nhở:
- Đừng gây chuyện, hãy nghĩ đến con gái của ngươi.
Sắc mặt của Ba Nô lập tức thay đổi, cắn răng cúi đầu tiếp tục xây dựng tường thành.
- Hừm, những tên nô lệ hèn mọn các ngươi, đã định trước là mệt đến chết, đây chính là vận mệnh của các ngươi.
Tuần vệ bĩu môi cười nhạo.
- ...
Ba Nô nghiến răng nghiên lợi.
- Phí Do, đến đây.
Trên cổng thành, thành chủ của thành Bách Lý đạm mạc lên tiếng.
- Vâng.
Tên tuần vệ đang định vung roi lên lần thứ hai đáp lại.
Hắn hung ác trợn mắt nhìn Ba Nô, rồi chạy nhanh trên tường thành, đi đến trước mặt thành chủ thành Bách Lý.
- Thành chủ đại nhân, có gì cần phân phó ạ?
Phí Do cúi đầu khom lưng, cười hỏi.
- Tốc độ xây dựng tường thành quá chậm, ngươi hãy theo dõi thật kỹ cho ta, làm cho những tên nô lệ này động tác nhanh hơn một chút.
Thành chủ thành Bách Lý lạnh lùng ra lệnh.
Hắn muốn có một tòa thành thật lớn, như vậy mới có thể thu hút những người khác đến để buôn bán.
Phí Do liền vội vàng gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc đáp:
- Vâng, ta sẽ lập tức đi làm.
- Thành chủ Đại nhân, các phòng ốc bên trong thành cũng cần phải sửa lại, rất nhiều mái nhà đều đã bị hư.
A Cam cười nói.
Hắn chính là hữu tướng, cánh tay phải của thành chủ thành Bách Lý, cao thủ cấp 5 trung cấp, từ thời kì bộ lạc vẫn luôn góp sức cho thành chủ thành Bách Lý.
- Nhà cửa ở ngoại thành cũng không cần phải sửa lại, quan trọng nhất vẫn là trong Phủ Thành Chủ, mái nhà ở Thiện Điện đã rạn nứt rất nghiêm trọng, phải sửa đầu tiên mới được.
Người nói chuyện chính là tả tướng, cánh tay trái của thành chủ thành Bách Lý, thực lực cũng là cấp 5 trung cấp.
- Vậy thì hãy chọn mấy tên nô lệ đến sửa vào buổi tối.
Thành chủ thành Bách Lý lạnh nhạt lên tiếng.
- Khạc khạc... ai sẽ xui xẻo như thế chứ?
Tên hữu tướng cười đến khiếp người.
Buổi tối chính là thời gian phân phát thức ăn, nếu như bị chọn đi sửa Phủ Thành Chủ, vậy thì chính là không có thức ăn.
- Tháng này đã chết bao nhiêu tên nô lệ rồi?
Thành chủ thành Bách Lý không để ý hỏi.
- Căn cứ vào báo cáo của đội Tuần Vệ, chết hai mươi lăm tên, đã vứt ra ngoài thành.
Tên tả tướng cười nói.
Thành chủ thành Bách Lý nhăn mày lại, không vừa lòng nói:
- Lại chết hai mươi lăm tên sao?
Nô lệ trong thành chỉ còn lại dưới tám trăm người, so với ba năm trước đây đã thiếu gần hai phần ba, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân dẫn đến việc xây dựng tường thành càng ngày càng chậm.
- Những tên chết đi đa số là những đầy tớ bình thường, không cần gấp gáp, chẳng mấy chốc sẽ được bổ sung lại.
Tên hữu tướng với vẻ không sao cả nói.
Mỗi ngày đều có người xông vào Rừng Vạn Khô, bị hung thú truy đuổi, nên sẽ có không ít người đến thành Bách Lý tìm nơi nương tựa.
Thực lực yếu chỉ có thể giữ lại trở thành nô lệ, còn nếu như là thực lực mạnh, vậy cũng sẽ không ở lại một nơi nhỏ bé như thành Bách Lý này.
- Ừm, lúc giam giữ người hãy chú ý một chút, đừng như hai năm trước.
Vẻ mặt của thành chủ thành Bách Lý lộ vẻ kiêng kỵ, nhớ lại chuyện trước kia.
Hai năm trước, một cặp mẹ con đến thăm thành Bách Lý.
Người phụ nữ nhìn bình thường không có gì kì lạ, đứa con gái cũng là người câm.
Theo như thường lệ, tuần vệ chuẩn bị giam giữ bọn họ, muốn để họ ở lại làm nô lệ.
Chỉ là không ngờ đến, lần này lại đấm vào tấm sắt, người phụ nữ thoạt nhìn không có gì kì lạ, chỉ dùng một tay liền đánh ngã cả đội tuần vệ.
- Đã hiểu.
Hữu tướng nghiêm túc gật đầu.
- Chỗ này giao cho hai ngươi canh giữ, ta đi nghỉ ngơi.
Thành chủ thành Bách Lý cười toe toét.
Hàng đêm dâm loạn, hắn càng ngày càng cảm thấy dễ mệt nhọc.
- Vâng.
Hữu tướng và tả tưởng liếc nhìn nhau, trong mắt có sự trào phúng.
Cường giả cấp 6, hàng đêm dâm loạn, mỗi ngày đều sống trên bụng của phụ nữ, đêm nào cũng vậy đã liên tục mấy năm, thân thể cũng không thể nào chịu nổi.
Đây cũng chính là điều mà hai người họ muốn nhìn thấy, nếu như thành chủ chết rồi, vậy thì bọn họ sẽ trở thành người thống trị của cái thành này.
Đạp đạp đạp!
Đột nhiên, tường thành bắt đầu rung chuyển, những viên đá ở tầng trên cùng còn chưa kịp cố định đã bị rơi xuống.
- A!
Có hai nô lệ gầy như que củi, liền trượt chân rơi xuống tường thành.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Ba Nô đứng dậy, nheo mắt nhìn về phía xa.
Bão cát rất lớn, hắn không nhìn thấy rõ, chỉ là biết có vật gì đó đang đến gần.
Ba Nô là Biến Dị Giả cấp 1, có nhận thức khác với người bình thường, đã phát hiện có điều gì đó không đúng ngay lúc đầu.
- Động đất sao?
Người nô lệ làm chung với Ba Nô lắc người, suýt chút nữa là rơi xuống tường thành.
Rống rống!
Đột nhiên, truyền đến tiếng thú gào ở phía trước khiến người khác sợ hãi, tiếng sau to hơn tiếng trước, liên tục, liên tục.
- Thú triều!
Sắc mặt của Ba Nô thay đổi lớn, huyết sắc trên mặt đều đã không còn.
- Thú triều đến rồi!
Thành chủ thành Bách Lý dừng bước chân lại, sắc mặt khó coi.
Hắn nhanh chân đi đến tường thành, nhìn về phía xa xa nơi bão cát, nơi đó có bóng của một tòa thành đang tiến đến gần.
- Thú triều?
Hữu tướng và tả tướng nhìn nhau, sắc mặt thay đổi.
Hữu tướng khó tin nói:
- Không thể nào đâu, đã nhiều năm không hề gặp phải thú triều rồi.
Từ khi bắt đầu xây dựng bộ lạc Bách Lý, mấy năm qua, chưa bao giờ gặp phải thú triều.
Bọn họ gần như đã quên việc ở Rừng Vạn Khô có thú triều rồi.
- Ngu xuẩn, nhiều năm không gặp, không có nghĩa là không có.
Thành chủ thành Bách Lý tức giận nói.
Sắc mặt của hữu tướng và tả tưởng đều xấu hổ, mấy năm qua quả thực đã quá yên ổn rồi, mỗi ngày đều có nô lệ hầu hạ.
- Triệu tập tuần vệ, bắt đầu bảo vệ thành.
Thành chủ thành Bách Lý hô to.
- Vâng.
Hữu tướng và tả tướng đáp lại với khuôn mặt nghiêm túc, quay người đi triệu tập tuần vệ.
- Hy vọng chỉ là thú triều nhỏ.
Trong lòng Thành chủ thành Bách Lý rất lo lắng, hắn biết thú triều đáng sợ như thế nào, trước khi trở thành thành chủ, hắn vẫn là một người bình thường, không phải thủ lĩnh bộ lạc.
Khi ấy, hắn đã từng gặp phải thú triều, kết quả là cả bộ lạc bị thương vong hết chín phần.
Lần gặp thú triều đó, thủ lĩnh ban đầu chết đi, lúc này mới đến lượt hắn may mắn còn sống sót lên làm thủ lĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận