Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2341: Da Mặt Dày Mới Có Thể Sống Tốt.

- Khi nào rảnh rỗi có thể đến đó xem một chút.

Lai Vu như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.

- Ông ~

Phi thuyền nhanh chóng hạ cánh, an toàn đáp xuống sân bay bên ngoài Thành Buôn Bán Sơn Hải, bên cạnh chính là trạm xe lửa.

Cửa khoang thuyền mở ra, các hành khách lục tục xuống thuyền dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ.

- Nơi này chính là Thành Buôn Bán Sơn Hải à, không khí nơi đây thật là dễ ngửi.

Đại La hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu ngắm nhìn bốn phía.

Lai Vu lạnh nhạt nói:

- Được rồi, ngươi đi tìm người mua ma cụ, ta đi tìm người phiên dịch văn tự cổ đại trên tấm bia đá.

- Đại tỷ, chúng ta nên đi chung, nếu gặp phải vấn đề gì thì còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Đại La vội vàng hô một câu.

Lai Vu lạnh lùng nói:

- Nếu xảy ra chuyện gì thì ta có thể tự giải quyết.

Đại La mặt dày nói:

- Đại tỷ, ta nghĩ người có thể xem hiểu chữ cổ hẳn là cũng sẽ cảm thấy hứng thú với vật bồi táng, ta vẫn là đi theo ngươi thôi.

Lai Vu lạnh nhạt nhìn lại, Đại La vẫn tươi cười đi theo, chỉ là nụ cười càng ngày càng cứng đờ, cô không nói chuyện, xoay người đi tới một con phố cách đó không xa.

Đại La âm thầm thở phào một hơi, vội vã cất bước đuổi theo.

Trong cảm nhận của hắn, Lai Vu có thực lực rất mạnh, đi theo cô sẽ an toàn rất nhiều.

Nữ nhân đi dạo trên con đường phồn hoa, quan sát xung quanh tìm kiếm Trân Bảo Lâu. Đây là tin tức mà nàng nghe được, Trân Bảo Lâu thu các loại bảo vật, đồng thời không hỏi lai lịch.

- Cộp cộp cộp ~~~

Một người qua đường tốt bụng hỗ trợ chỉ đường:

- Trân Bảo Lâu à, cứ đi dọc theo con đường này là được, cuối đường chính là Trân Bảo Lâu, phía trước cửa có gắn bảng hiệu, chỉ cần quan sát là sẽ tìm được.

- Cảm ơn.

Lai Vu cám ơn một tiếng rồi đi dọc theo con phố tới trước.

Đại La đeo túi da thú, mặt dày đi theo sau nữ nhân.

Khi hai người tìm được Trân Bảo Lâu thì trong Thành Buôn Bán Sơn Hải vừa vặn vang lên tiếng chuông báo hiệu ba giờ chiều.

- Đông đông đông ~~~

…….

Bên ngoài Trân Bảo Lâu, Đại La ngẩng đầu nhìn tòa nhà đồ sộ trước mặt, cảm thán:

- Nhà lầu này giống như một cung điện.

Lai Vu không nhìn hắn mà cất bước đi tới cửa chính Trân Bảo Lâu, rất nhanh có nhân viên bán hàng tới nghênh đón.

- Hoan nghênh quý khách.

Nhân viên bán hàng nhiệt tình hoan nghênh.

Lai Vu có chút không thích ứng, nắm thật chặt da thú trong ngực.

Ánh mắt của nhân viên bán hàng lưu chuyển, lùi ra sau một bước, hỏi:

- Hai vị muốn mua cái gì hay muốn dạo một vòng nhìn?

- Ta tới để làm giao dịch.

Lai Vu lấy lại bình tĩnh nói.

Nhân viên bán hàng chớp mắt, hỏi:

- Quý khách muốn giao dịch cái gì?

Lai Vu lạnh nhạt nói:

- Ta có mấy tấm bia đá khắc chữ cổ, không biết các ngươi có cảm thấy hứng thú không?

- Văn tự cổ đại?

Nhân viên bán hàng há miệng, do dự một chút rồi nói:

- Cái này ta cần phải xin phép Hồ Tiên đại nhân, mời các hạ theo ta lên lầu đến phòng tiếp khách.

Văn tự cổ đại là vật phẩm rất đặc biệt, có khi là chính phẩm, nhưng đa số là hàng giả, vì vậy cần phải cẩn thận đối đãi, chỉ khi nào là văn tự cổ đại có giá trị thì Trân Bảo Lâu mới đồng ý giao dịch.

- Được.

Lai Vu chậm rãi gật đầu, theo nhân viên bán hàng đi lên lầu hai Trân Bảo Lâu, vào một căn phòng tiếp khách gần đó.

Nhân viên bán hàng mỉm cười nói:

- Cảm phiền hai vị chờ trong chốc lát, ta đi mời Hồ Tiên đại nhân qua đây.

- Ừm, cảm ơn.

Lai Vu phất tay.

Mười phút sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân giày cao gót.

- Cộp cộp cộp ~~~

Cửa phòng tiếp khách bật mở, Hồ Tiên uyển chuyển bước vào, đôi mắt đỏ rực dừng lại trên người Lai Vu và Đại La.

Nhân viên bán hàng giơ tay ra hiệu:

- Hồ Tiên đại nhân, chính là hai vị khách này muốn giao dịch.

- Ừm, xin chào các ngươi.

Hồ Tiên mỉm cười gật đầu chào hỏi.

- Xin, xin chào.....

Đại La nhìn mà trợn tròn mắt, rõ ràng là bị kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô gái đuôi hồ ly.

Lai Vu cũng kinh ngạc không kém, im lặng nhìn chăm chú vào đối phương, lúc này cô thậm chí còn hoài nghi giới tính mình thích.

- Hai vị, mau hoàn hồn lại nào.

Hồ Tiên nâng lên một đuôi hồ ly che khuất nửa gương mặt, chỉ lộ ra cặp mắt đẹp như nước hồ thu.

- Khụ, xin lỗi.

Khuôn mặt của Lai Vu ửng đỏ, quay đầu tằng hắng một cái.

Hồ Tiên ngồi xuống, một tay nhẹ nhàng vuốt ve đuôi trắng, hỏi:

- Bia đá mà các ngươi muốn giao dịch ở đâu?

Lai Vu nói:

- Ta không mang theo bia đá, nhưng ta có mấy tấm da thú sao chép lại chữ cổ trên bia.

Cô sử dụng phương pháp sao chép rất nguyên thủy, dùng than củi đồ qua lại trên tấm bia đá, sau đó in da thú lên trên, bột than sẽ bám vào da thú, như vậy là đã hoàn thành sao chép.

Mặc dù phương pháp này đơn giản nhưng cũng rất dễ dàng khiến chữ viết mơ hồ, khó thấy rõ ràng.

- Đưa ta xem một chút.

Hồ Tiên hơi nghiêng người về trước.

- Đây.

Lai Vu lấy ra da thú rồi đưa tới trước.

Nhân viên bán hàng tiến lên tiếp nhận da thú rồi đặt trên bàn cô gái đuôi hồ ly, sau đó cẩn thận trải ra.

Hồ Tiên cầm lấy da thú tỉ mỉ kiểm tra văn tự cổ đại bên trên, nhìn từ đầu tới đuôi nhưng vẫn không nhận ra đây là loại văn tự gì, càng không biết những ký hiệu kỳ quái này nghĩa là gì.

Lai Vu bình tĩnh hỏi:

- Các hạ xem hiểu không?

- Xem không hiểu.

Hồ Tiên bất đắc dĩ nhún vai.

-...

Lai Vu thầm than một tiếng.

- Nhưng nếu như văn tự cổ đại này là thật, vậy ta sẽ mua những tấm bia đá kia.

Hồ Tiên nhàn nhạt mở miệng, mỉm cười nói thêm một câu:

- Đương nhiên, nếu như ngươi dám lừa gạt ta thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Đại La vội vàng bảo đảm:

- Đương nhiên là thật rồi, những tấm bia đá này là do chúng ta đào được trong cổ mộ mà!

- Ngươi câm miệng!

Lai Vu vội lên tiếng khiển trách, trừng Đại La một cái.

- Ồ…

Đại La ý thức được mình nói sai, ngượng ngùng rụt cổ lại.

- Cổ mộ của ai?

Hồ Tiên tò mò hỏi một câu.

Lai Vu cau mày nói:

- Ta nghe nói là Trân Bảo Lâu sẽ không hỏi lai lịch vật phẩm, chẳng lẽ là ta nghe lầm sao?

Hồ Tiên ngồi bắt chéo chân, bình tĩnh đáp:

- Nói thì nói như vậy, nhưng ngươi phải chứng minh bia đá không phải là do các ngươi giả tạo ra chứ?

- Chúng ta cũng xem không hiểu văn tự cổ đại.

Lai Vu tiếc nuối lắc đầu.

Hồ Tiên suy nghĩ một chút, quyến rũ nói:

- Hay như vậy đi, ngươi đưa những tấm da thú này cho ta, tối nay ta lấy về đưa bệ hạ chúng ta xem, nếu như hắn cảm thấy hứng thú thì ta sẽ mua toàn bộ bia đá.

Mục Lương vẫn luôn cảm thấy hứng thú đối với sách cổ và văn tự cổ đại, nếu như văn tự cổ đại trên tấm bia đá là thật, nhất định hắn sẽ cảm thấy hứng thú.

- Vậy cũng được.

Lai Vu do dự một chút, cuối cùng vẫn là gật đầu đáp ứng.

Chữ trên những tấm da thú này đến từ những bia đá khác nhau, nội dung không liền mạch, cô không sợ đối phương biết được toàn bộ tin tức thông qua chúng nó.

- Ngày mai vào giờ này, các ngươi tới đây tìm ta.

Hồ Tiên nói rồi trở tay một cái, thu hồi da thú vào ma cụ không gian tùy thân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận