Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1229: Cuối Cùng Cũng Đã Trở Về



Trước khi mấy người xuống xe, Hồ Tiên nghiêng đầu nói:

- Tiểu thư Bạch Sương, bữa tối cô cũng đến nhà ăn của cung điện cùng chúng ta dùng bữa đi.

- Hả?

Đôi mắt đẹp của Bạch Sương sáng lên, cô nhớ lại mỹ thực của cung điện, lập tức nhịn không được nuốt nước miếng. Cô vội vàng gật đầu:

- Được, ta sẽ đi.

Hồ Tiên cười đầy quyến rũ, sau đó cô xoay người xuống xe, từng bước thướt tha đi về phía thang vận chuyển, vào bên trong cung điện.

Đối phương là công chúa của vương quốc Hải Đinh, cô cho rằng nên quan hệ tốt với đối phương một chút, tương lai bọn họ chắc chắn sẽ tới vùng đất mới, đến lúc đó có quan hệ bao giờ giao dịch buôn bán cũng thuận lợi hơn.

Cô gái tai hồ ly đã nhận nhiệm vụ quan ngoại giao, vì vậy thời thời khắc khắc cô đều suy tính tới những phương pháp có lợi cho ngoại giao.

Bạch Sương nhìn chăm chú vào bóng dáng cô gái tai hồ ly rời đi, trong miệng nhỏ giọng nói thầm:

- Cô ấy dễ gần hơn so với ta tưởng tượng.

- Đại nhân Hồ Tiên tốt lắm.

Diêu Nhi ngoan ngoãn nói.

- Đúng vậy!

Bạch Sương trả lời cho có lệ, sau đó cô nhàn nhã trở về nơi ở của mình.

………

- Vù vù hô…

Trên không trung của Vùng Nước Mặn mênh mông vô bờ, Ưng Lửa đang giương cánh bay cao.

Trong khoang thuyền ngọc lưu ly sau lưng nó, Nguyệt Phi Nhan và Hạ Lạc, Thái Khả Khả đang đứng chung một chỗ, trông về mặt biển phía xa.

- Tại sao còn chưa nhìn thấy Tiểu Huyền Vũ...?

Nguyệt Phi Nhan phồng hai má.

Hạ Lạc suy đoán:

- Có lẽ Tiểu Vũ đã bay sai phương hướng rồi?

Nguyệt Phi Nhan lắc đầu, ngây thơ nói:

- Không thể nào, Tiểu Vũ có thể cảm ứng được Mục Lương, nó không thể bay sai phương hướng được!

- Như vậy sao?

Hạ Lạc từ tốn gật đầu.

Thái Khả Khả ngáp một cái, than thở nói:

- Đừng vội, lúc nào tới nơi thì lại đi ra.

- Ngươi toàn nói mấy lời vô nghĩa.

Nguyệt Phi Nhan liếc nhìn đầy xem thường.

Đã bốn ngày kể từ khi các cô rời khỏi đất liền bay về phía thành Huyền Vũ, tính thời gian, chắc chắn buổi chiều hôm nay có thể trở về.

Ục ục ục ục …

Thái Khả Khả ôm bụng, than thở nói:

- Ta đói bụng rồi.

Nguyệt Phi Nhan nhớ tới cái gì, trong trẻo nói:

- Nghe nói trong cung điện lại có thêm một món chính gọi là cơm, trở về nhất định phải bảo Tiểu Lan làm cho ta ăn.

Hai ngày trước khi cô liên lạc với khu Trung Ương, đã hỏi tiểu hầu gái tình hình gần đây của thành Huyền Vũ, cho nên cũng biết được thông tin bọn họ có thêm lúa nước và cơm.

- Cơm!

Hai mắt Thái Khả Khả bích sáng lên, cô đang thầm suy đoán xem cơm là loại thức ăn gì.

- Dường như ta đã thấy thành Huyền Vũ.

Hạ Lạc vui mừng nói.

- Ở đâu?

Nguyệt Phi Nhan và Thái Khả Khả đều lên tinh thần. Hai người bọn họ vội vàng nhìn qua phương hướng ngón tay của cô gái tóc vàng. Ở điểm cuối tầm mắt, ở phía đường chân trời, thân thể cao lớn kia của Rùa Đen đã xuất hiện.

Một lát sau, một mảng xanh rì ập vào mắt các cô, Trà Thụ Sinh Mệnh thật lớn, không thể nào bỏ qua được.

- Tới rồi, cuối cđã trở lại!

Nguyệt Phi Nhan hưng phấn thở dài một hơi.

Du du du…

Ưng Lửa thét dài một tiếng, nó vỗ cánh bắt đầu giảm độ cao xuống. Nó xoay quanh một vòng, bay ra phía ngoại thành.

Lấy hình thể hiện tại của Ưng Lửa, nó không cách nào dừng lại trước Sơn Hải Quan được nữa. Sau đó không lâu, nó hạ dần độ cao, dừng ở một khu đất trống ở Ngoại thành.

Lần này trở về, trên lưng Ưng Lửa chỉ có một người ngoài, cho nên tiết kiệm được thời gian đăng ký thân phận.

- Dỡ tất cả hàng hóa hết xuống đây đi.

Nguyệt Phi Nhan nghiêm giọng hạ lệnh.

- Vâng.

Thành Phòng Quân và nhân viên công tác trên lưng Ưng Lửa cùng lên tiếng đáp lại. Bọn họ bắt đầu vận chuyển từng túi, và thùng hàng hóa ra khỏi kho hàng ngọc lưu ly.

Nguyệt Phi Nhan hô lớn một tiếng:

- Gọi thêm vài người, hỗ trợ mang tinh thạch chuyển về Nội thành khu Trung Ương.

- Vâng.

Năm Thành Phòng Quân đi tới, nâng lên một túi lại một túi tinh thạch hung thú, chuẩn bị tiến vào Nội thành.

- Ta về cung điện trước.

Nguyệt Phi Nhan khống chế cánh của khôi giáp chu tước, lao xuống từ trên lưng Ưng Lửa, rồi dang cánh bay về phía khu Trung Ương.

Cô rất nhớ mẹ cũng nhớ Mục Lương.

- Ê, những hàng hóa này làm sao bây giờ?

Hạ Lạc kinh ngạc nói.

- Cứ dỡ xuống rồi xếp gọn qua một bên, ta sẽ cho người của xưởng linh khí tới mang đi.

Nguyệt Phi Nhan cũng không quay đầu lại, chỉ nói một câu.

Lần này cô ra ngoài, ngoại trừ vận chuyển khôi giáp và vũ khí cho các thành, còn tiện thể trên đường quay về, đi tới thành Phượng và thành Sa, nhận về những linh kiện của phi thuyền vận chuyển.

Thành chủ của thành Phượng và thành Sa, đã quay về thành từ lâu rồi, vì vậy bên đó đã chế tạo được một đám linh kiện phi thuyền vận chuyển rồi.

- Thật là...

Hạ Lạc than thở một câu.

Cô thở dài, chỉ huy nhân viên công tác khuân vác hàng hóa, đặt lên bãi đất trống ngoài ngoại thành.

Đạp đạp đạp…

Mai Sa Khoa bước xuống từ khoang thuyền ngọc lưu ly, sắc mặt có chút trắng bệch đánh giá bốn phía.

Từ sau khi bị Hư Quỷ Cảm Nhiễm, thân thể của hắn càng ngày càng yếu ớt, nếu không phải Mục Lương đã cho hắn dùng Nước Mắt Thiên Sứ, chỉ sợ còn suy yếu hơn bây giờ.

- Ta đã trở lại.

Mai Sa Khoa nhẹ giọng nỉ non, trong đôi mắt hắn tràn đầy khiếp sợ.

Hắn cảm thấy kinh hãi, thành Huyền Vũ biến hóa quá nhanh. Hắn mới rời đi không tới một tháng, vậy mà nơi đây lại lớn hơn gấp mười lần, thiếu chút nữa hắn đã không nhận ra.

- Các hạ chờ một chút, sau khi ta xử lý hết việc ở đây, ta sẽ mang ngươi đi gặp thành chủ đại nhân.

Hạ Lạc trong trẻo nói.

- Được.

Mai Sa Khoa gật đầu. Hắn đứng ở bên cạnh xem nhân viên công tác khuân vác hàng hóa.

Nửa giờ sau, tất cả mọi thứ trên lưng Ưng Lửa đã chuyển hết, nó giương cánh bay lên bầu trời, hướng về phía tán cây Trà Thụ Sinh Mệnh. Đã đi một chặng đường dài, nó cần phải nghỉ ngơi một chút.

- Xong rồi.

Hạ Lạc vỗ tay. Cô đưa mắt nhìn qua đống hàng hóa xếp thành núi nhỏ, bỗng dưng có một loại cảm giác vô cùng thành tựu. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Mai Sa Khoa, trong trẻo nói:

- Đi thôi, theo ta đi gặp thành chủ đại nhân.

- Ừm, cảm ơn.

Mai Sa Khoa gật đầu, hắn đi theo cô gái tóc vàng tiến vào Nội thành.

Thái Khả Khả vội vàng đi theo, trong lòng cô cực kỳ nhớ thương món cơm trong khu Trung Ương. Ba người bước vào cửa thành tìm được xe ngựa, đi thẳng qua nội thành vào Trung Ương.

Hơn nửa giờ sau, xe ngựa đã dừng ở bên ngoài khu vực Trung Ương.

Ba người bước xuống xe.

Hạ Lạc nghiêng đầu hỏi:

- Thái Khả Khả, ngươi có trở về căn cứ Không Quân không?

Thái Khả Khả lắc lắc đầu, hếch cằm nói:

- Không trở về, ta muốn báo cáo công tác với thành chủ đại nhân. Đừng có đùa chứ?

Hiện tại mà cô về căn cứ Không Quân, vậy chắc chắn không được ăn bữa tối ở cung điện.

Cô đang tính lợi dụng nhiệm vụ lần này, để ở lại cung điện chờ tới bữa tối.

- Ta đi báo cáo công tác là được rồi, ngươi có thể trở về nghỉ ngơi.

Hạ Lạc ôn nhu nói.

- Không không không, chúng ta cùng đi thôi.

Thái Khả Khả mím môi, cô lập tức đi trước một bước đến thang vận chuyển, sau đó quay đầu lại nói:

- Chúng ta đi cùng nhau, thì báo cáo công tác cũng nên làm cùng nhau.

Hạ Lạc chớp chớp đôi mắt đẹp màu cam, nghi hoặc nói thầm:

- Kỳ quái, bình thường cô ấy là người có thể nằm thì nhất định không chịu đứng, tại sao hôm nay lại chăm chỉ như vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận