Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3507: Nhất định là thượng khách. (2 càng ). (length: 7840)

Cửa Luyện Đan Phòng từ từ mở ra, Liễu Dao bước ra, trên mặt vẫn còn mang theo vẻ hưng phấn kích động.
Nàng ngước mắt nhìn thoáng qua, liền bắt gặp ánh mắt cổ quái của mấy người Mục Lương.
"Làm sao vậy?"
Ánh mắt Liễu Dao mờ mịt.
Hi Nguyệt hai tay chống nạnh mà hỏi: "Lúc ngươi luyện đan, không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì sao?"
"Động tĩnh gì?"
Liễu Dao ngơ ngác hỏi lại.
Rất nhanh nàng nhận ra có điều không ổn, sao Luyện Đan Phòng bên cạnh lại sụp, hơn nữa toàn bộ tiệm thuốc đều biến mất, đồng thời chợ Hắc Huỳnh Tinh cũng bị san bằng.
"Chuyện gì xảy ra?"
Ánh mắt Liễu Dao càng thêm mờ mịt.
Nàng mải mê luyện chế Hồi Hồn Đan, hơn nữa trong Luyện Đan Phòng còn có tiên trận che chắn, chỉ cần Luyện Đan Phòng không bị phá hủy, thì sẽ không bị ảnh hưởng.
"Tông chủ Phủ Tây Tiên Tông tới."
Hi Nguyệt bĩu môi nói.
"Cái gì!"
Thần sắc Liễu Dao thay đổi, mặt nghiêm túc hẳn lên. Nàng khẩn trương hỏi: "Hắn ở đâu?"
"Chết rồi."
Hi Nguyệt nhún vai.
"Chết rồi?"
Liễu Dao lại lần nữa mờ mịt. Nàng nhìn Mục Lương, ánh mắt mang theo vẻ hỏi han.
Mục Lương hờ hững nói: "Ừm, chết rồi, thu xếp một chút chuẩn bị rời khỏi nơi này."
"Nói nhanh cho ta biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra."
Liễu Dao kích động.
Hi Nguyệt giơ tay lên đánh ra một vệt sáng, chiếu lại hình ảnh trước đó cho Liễu Dao, khỏi phải phí lời kể từ đầu. Liễu Dao ngây người ra một hồi, ánh mắt từ mờ mịt đến kinh hãi rồi chuyển sang kích động.
"Tốt quá rồi, lão già kia chết rồi."
Nàng lẩm bẩm.
Hai mắt Liễu Dao đỏ hoe, nhìn Mục Lương với ánh mắt mang theo vẻ cảm kích.
Mục Lương bình thản nói: "Thu dọn một chút, chúng ta đi tiếp quản Phủ Tây Tiên Tông, để cho Hạ Giới 98 số không còn bị ai quản thúc."
"Được."
Liễu Dao gật đầu mạnh mẽ, tâm tình lúc này thay đổi hẳn.
Chủ tiệm thuốc không nhịn được hỏi: "Hồi Hồn Đan của ta luyện xong chưa?"
"Cho ngươi."
Liễu Dao vung tay lên, một bình ngọc từ trong nhẫn trữ vật bay ra.
Chủ tiệm thuốc đưa tay chộp lấy, bình ngọc rơi vào tay, lòng tràn đầy kích động mở bình, mùi thuốc nồng nặc bay ra. Liễu Dao hất hàm nói: "Nhớ chuẩn bị xong hai tấm đan phương thất phẩm, linh thạch ta muốn đổi thành tinh hạch."
"Vâng."
Chủ tiệm thuốc kích động đáp.
Hắn kiểm tra kỹ, quả thật là Hồi Hồn Đan, mà lại có đến hai viên.
Chủ tiệm thuốc lấy ra hai tấm đan phương thất phẩm đã chuẩn bị từ trước, còn tặng thêm một tấm đan phương lục phẩm, có ý định kết giao với Liễu Dao. Người có thể luyện chế ra Hồi Hồn Đan, sau này chắc chắn có thể trở thành Luyện Đan Sư Thất Cảnh, thân phận này ở Tiên Giới rất được tôn kính.
Liễu Dao liếc nhìn thêm đan phương lục phẩm, không từ chối lòng tốt của chủ tiệm thuốc, mà thu vào nhẫn trữ vật. Lần này nàng giúp luyện đan thu hoạch rất lớn, thêm vào việc ghi nhớ được đan phương lúc luyện Hồi Hồn Đan, lần này đã có được bốn loại đan phương.
Hi Nguyệt đột nhiên nói: "Ta nhớ ngươi là người của Hỗn Độn gia tộc, nghe ghê gớm lắm, tìm một Luyện Đan Sư Thất Cảnh giúp luyện Hồi Hồn Đan chắc không khó nhỉ."
"Ngươi là người của Hỗn Độn gia tộc?"
Liễu Dao ngạc nhiên nhìn chủ tiệm thuốc.
Nàng biết Tiên Giới có thập đại viễn cổ gia tộc, Hỗn Độn gia tộc còn sở hữu ba cường giả cảnh giới Tiên Vương.
"Đúng vậy."
Hỗn Tuyền thở dài giải thích: "Luyện Đan Sư Thất Cảnh hét giá cao lắm, hơn nữa lại kiêu ngạo, căn bản không thèm Hồi Hồn Đan."
Liễu Dao gật đầu nói: "Ta hiểu, Tiên Giới không có mấy Luyện Đan Sư Thất Cảnh."
Hỗn Tuyền giải thích: "Ta biết Luyện Đan Sư Thất Cảnh đều là khách quý của các gia tộc khác, sẽ không giúp ta."
"Xem ra Hỗn Độn gia tộc quan hệ với những gia tộc khác cũng không tốt."
Liễu Dao khẽ cau mày.
"Ừm."
Hỗn Tuyền gật đầu.
Hắn nhìn Liễu Dao, thành khẩn nói: "Nếu các hạ trở thành Luyện Đan Sư Thất Cảnh, có thể đến Hỗn Độn gia tộc ta, nhất định sẽ được đối đãi như khách quý."
"Ta sẽ cân nhắc."
Liễu Dao thản nhiên nói.
"Được rồi, đừng tán gẫu nữa, nên đi thu dọn Phủ Tây Tiên Tông."
Hi Nguyệt giục. Đôi mắt đẹp của Liễu Dao ánh lên tia sáng, gật đầu nói: "Tùy thời có thể xuất phát."
"Trước khi đi Phủ Tây Tiên Tông, về Vĩnh Hằng thành một chuyến."
Mục Lương dõng dạc nói.
"Gì? Còn về Vĩnh Hằng thành làm gì?"
Hi Nguyệt nghi hoặc hỏi.
Mục Lương giải thích: "Đến Vĩnh Hằng đường lấy tiên pháp chiến kỹ."
Qua trận chiến với Thương Nam, hắn hiểu được tầm quan trọng của tiên pháp chiến kỹ, nên quyết định tiện đường về Vĩnh Hằng thành một chuyến, lấy vài loại tiên pháp chiến kỹ từ Nhã Nhân.
"Hả?"
Hi Nguyệt càng thêm khó hiểu.
Mục Lương không giải thích, chỉ thản nhiên nói: "Thu dọn một chút rồi đi thôi."
"Các hạ, có dịp có thể đến Hỗn Độn gia tộc chơi."
Hỗn Tuyền đột nhiên nói. Mục Lương khẽ chau mày, thản nhiên đáp: "Được."
Hắn hiểu Hỗn Tuyền đang muốn kết giao, danh tiếng của Thập Đại Gia Tộc Tiên Giới, vẫn có chút hữu dụng. Sau này nếu Huyền Vũ Đế Quốc muốn đặt chân vào Tiên Giới, sẽ cần có thế lực giao hảo giúp đỡ...
Dưới ánh nhìn của Hỗn Tuyền, Mục Lương cùng những người khác biến mất khỏi Hắc Huỳnh Tinh.
Hỗn Tuyền cảm thán: "Tuổi trẻ đã là cường giả cảnh giới Tiên Vương, còn mạnh hơn cả cha ta, giao hảo với người như vậy rất có lợi."
Hắn nhìn xung quanh Hắc Huỳnh Tinh hoang tàn đổ nát, khóe miệng giật giật, chợ Bách Tông xem như đã bị phá hủy.
"Không biết đại hội Bách Tông sẽ tiến hành thế nào."
Hỗn Tuyền chậm rãi thở ra một hơi, đứng dậy xoay người rời đi. Ở bên kia, bên trong Vĩnh Hằng thành.
Bốn người Mục Lương lần thứ hai bước vào Vĩnh Hằng thành, thẳng hướng Vĩnh Hằng đường.
Trong nội đường Vĩnh Hằng, Nhã Nhân đang dựa vào trên ghế mềm, nghe người hầu báo cáo những tin tức đại sự gần đây ở Tiên Giới.
"Đường chủ, đại hội Bách Tông đã bắt đầu, Phủ Tây Tiên Tông không thấy đến tham gia."
Người hầu cung kính báo.
"Vì sao?"
Nhã Nhân ngước mắt hỏi.
Người hầu cung kính nói: "Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão Phủ Tây Tiên Tông đã chết, đệ tử tham gia đại hội cũng chết hết, ngay cả chiến thuyền Quy Khư cũng không tìm thấy."
"Chết thì chết, tiếc cái là chiến thuyền Quy Khư lại bị mất."
Nhã Nhân lười biếng nói.
Nàng lại hỏi: "Ai đã làm chuyện này?"
Người hầu lắc đầu: "Không tra ra được."
"Đồ vô dụng."
Nhã Nhân liếc nhìn người hầu.
"Dạ."
Người hầu cười khổ một tiếng.
"Nói tiếp đi."
Nhã Nhân hơi cụp mắt xuống.
"Tộp tộp tộp~~~"
Tiếng bước chân vội vã vang lên.
Một người hầu khác bước vào, cung kính nói: "Đường chủ, Mục Lương các hạ đến."
Nhã Nhân khẽ run tay, ngước mắt nói: "Đến rồi?"
"Hình như là."
Người hầu cung kính đáp.
"Ta đi xem."
Nhã Nhân vội vàng đứng dậy.
Hai người hầu liếc nhau, lần đầu tiên thấy đường chủ mất bình tĩnh như vậy.
"Đường chủ không lẽ là thích Mục Lương các hạ?"
Người hầu đoán.
"Cũng không loại trừ khả năng này."
Một người hầu khác nghiêm mặt nói. Trong đại điện tiếp khách, Nhã Nhân gặp Mục Lương.
"Chuyện của ngươi đã làm xong rồi?"
Nhã Nhân hỏi với giọng điệu thờ ơ.
Mục Lương bỏ ngoài tai câu hỏi của nàng, trực tiếp hỏi: "Đồ của ta đâu?"
Nhã Nhân liếc mắt một cái, vừa muốn nói gì đó thì cảm thấy Mục Lương có gì đó không đúng.
"Ngươi đã trở thành cường giả cảnh giới Tiên Vương?"
Mắt nàng mở to.
Ps: «2 chương»: Mong được mọi người ủng hộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận