Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 688: Chúng Ta Bị Lừa Rồi

Cam Na nhìn xung quanh một vòng, tức giận nói:

- Tiện nhân Vũ Mộng kia đâu?

- Lão đại, bọn họ không có đi cùng lên đây.

Vẻ mặt của thuộc hạ đau khổ đáp lại một tiếng.

Từ lúc bọn họ bắt đầu lên khu vực trung ương, Vũ Điền và Vũ Mộng cũng không có xuất hiện nữa.

- Chết tiệt, bị lừa rồi.

Du Tương tức giận nói.

Đến hiện tại, bọn đạo tặc cuối cùng đã hiểu ra bọn họ đã bị Vũ Điền và Vũ Mộng lừa, đây là thủ đoạn mà bọn chúng đặt ra để bọn họ rơi vào.

- Ta muốn xé xác cô ta ra.

Hoa La thâm độc lên tiếng.

- Vũ Mộng? Là đồng bọn của các ngươi?

Già Lạc nhướng mày, đâm Cốt Kiếm vào vai Hoa La khiến cho cả người cô ta bị bay ra ngoài.

Răng rắc,

Cú đánh này của Già Lạc đã khiến cho Hoa La bị gãy xương ở nhiều chỗ trên khắp cơ thể.

- Khụ khụ.

Hoa La ho khan dữ dội, máu ở khóe miệng cô ta tuôn trào ra, cả nửa cái mạng cũng không còn nữa.

- Hoa La!

Đôi mắt Cuồng Phong Tử trừng to như sắp rách cả mí ra, nắm chặt nắm đấm tay sau đó vươn ra điên cuồng tấn công về phía Già Lạc.

Sắc mặt của Già Lạc lãnh đạm, thân thể cô ấy nhẹ nhàng lùi về sau một khoảng nhất định, tách nắm đấm của Cuồng Phong Tử ra, sau đó tiến lên, Cốt Kiếm đẩy đến thẳng cổ họng hắn ta.

Sắc mặt của Cuồng Phong Tử lập tức thay đổi, cho nắm đấm của mình lao thẳng về phía Cốt Kiếm.

- Thực lực rất mạnh.

Già Lạc run tay một cái, Cốt Kiếm bị một quyền đánh lệch khỏi vị trí.

- Cao thủ cấp 8, hóa ra cũng chỉ có vậy.

Cuồng Phong Tử nhe răng cười châm chọc nói.

- Ngu ngốc.

Già Lạc nheo mắt nói.

Nói rồi cô ấy hất mạng Cốt Kiếm đâm vào hai chân Cuồng Phong Tử bằng một góc khó lường.

- A!

Cuồng Phong Tử hét lên một tiếng, sau đó ôm hai chân ngã xuống đất bắt đầu kêu la thảm thiết.

- Bỏ ý định chống cự đi.

Già Lạc vung Cốt Kiếm lên, rũ bỏ máu còn đọng lại trên lưỡi kiếm.

- Phong Tử.

Ánh mắt của Hoa La biến đổi.

- Phốc!

Bên kia Vu Tương bị Vua Sói Mặt Trăngđánh một chưởng vào ngực, bay thẳng ra ngoài và ngã xuống đất không dậy nổi.

Cam Na cười khổ một tiếng, không có cơ hội chạy thoát rồi, Kỳ Lân đã khiến cho cô ta bị thương rất nặng.

- Còn chưa trả lời ta, Vũ Mộng là ai?

Già Lạc nâng kiếm lên, đặt lên cổ Cuồng Phong Tử.

Hoa La ho khan kịch liệt, yếu ớt nói:

- Vũ Mộng và Vũ Điền là hai người cùng chúng ta đi vào đây, bây giờ có lẽ đã bỏ trốn rồi.

- Còn có hai người nữa?

Già Lạc nheo mắt hỏi.

Mễ Nặc nhìn về phía hầu gái hỏi:

- Diêu Nhi, cô ta có nói dối không?

- Không có, là thật.

Diêu Nhi gật đầu nói.

Tiểu hầu gái đáp lại, làm cho bọn đạo tặc trong lòng kinh sợ, cô ta có thể nhìn thấu lời nói dối?

Già Lạc dùng kiếm nâng cằm Hoa La lên, giọng bình tĩnh hỏi:

- Các người chắc hẳn đều là đạo tặc, phải không?

- Vâng.

Hoa La nghiến răng đáp lại.

Già Lạc tiếp tục hỏi:

- Ngoài hai người kia ra, tất cả đạo tặc đi vào thành Huyền Vũ đều đang ở đây sao?

Hoa La liếc nhìn Cuồng Phong Tử đang nhịn đau, cắn răng gật đầu nói:

- Thuộc hạ của ta đều đang ở đây, còn thuộc hạ của bọn họ, ta không biết.

Cam Na và Du Tương nghe thấy sắc mặt của bọn họ ngày càng trở nên khó nhìn.

Già Lạc nghiêng đầu nhìn về phía Cam Na và Du Tương, mang theo Cốt Kiếm đi tới.

- Lần này, có bao nhiêu người đến đây?

Cô lạnh giọng hỏi.

Sắc mặt của Cam Na khó coi, giọng điệu phẫn nộ nói:

- 50 người!

Hành động lần này cô ta điều tới đây hơn 8 phần thuộc hạ của mình, không nghĩ tới cuối cùng đều kết thúc ở đây.

Già Lạc nhìn về phía Diêu Nhi, đối phương khéo léo gật đầu.

- 40 người.

Du Tương bất lực cúi đầu, lần này xác định đã hoàn toàn mất mạng ở nơi đây.

Mễ Á đếm ngược lại một lần nữa, lạnh giọng nói:

- Ở đây tổng cộng có 146 người.

- Trói tất cả bọn họ lại, ta đi tìm hai người kia.

Già Lạc dịu giọng nói.

- Ta sẽ đi lấy dây.

Tiểu Mật xoay người chạy vào trong cung điện, cô bé nhớ rằng trong cung điện có rất nhiều tơ nhện.

Một lát sau.

Tiểu Mật ôm một bó tơ nhện lớn quay trở lại, sau đó, các tiểu hầu gái trói lại thật chặt tất cả hải tặc trên quảng trường.

Đàn Sói Mặt Trăng với Kỳ Lân đang canh giữ ở quảng trường khu vực trung ương, chúng nhe răng nhìn chằm chằm vào đám hải tặc.

- Tiện nhân đáng chết, tốt nhất đừng để rơi vào tay ta, nếu không nhất định sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết.

Cam Na tức giận và đem lời nguyền rủa nói.

Lúc này, cô ta hận chỉ muốn ngay lập tức Vũ Mộng và Vũ Điền đi rút gân lột da, sau đó đem thiêu đốt thành tro.

- Ai bảo các ngươi tới đây?

Mễ Nặc nghiêm mặt hỏi.

- Hừ!

Hoa La hừ lạnh một tiếng, không trả lời.

Người cô ta sợ là Già Lạc, chứ không phải cô gái tai thỏ này, nếu không phải đang bị trói, cô ta chắc chắn có thể trốn thoát.

- Chờ Mục Lương trở lại đã.

Mễ Á vỗ bả vai em gái.

- Vâng.

Mễ Nặc đáp lại, sau đó quay đầu nói:

- Tiểu Mật, em lấy bí dược chữa thương cho Tiểu Lan đi.

Vệ Ấu Lan được Diêu Nhi đỡ đi, bị thương cũng không tính là quá nặng.

Cả quảng trường đã yên tĩnh trở lại, có Vua Sói Mặt Trăng và Kỳ Lân ở đây, bọn họ không dám làm gì thiếu suy nghĩ, chưa kể cũng không thoát được khỏi tơ nhện đang trói ở trên người.

Ở bên kia, Già Lạc đang đi ra sau hoa viên, đôi mắt đẹp của cô nhìn hết bốn phía xung quanh.

Rào, rào ~~

Đột nhiên, có tiếng nước làm cô giật nảy mình.

- Ở bên hồ?

Già Lạc xoay người chạy nhanh về phía hồ nước.

Khi cô đến bên hồ, mặt hồ đã yên tĩnh trở lại nhưng trên bờ hồ có rất nhiều các vết nước.

- Đi rồi?

Già Lạc nhìn vệt nước trên mặt đất, đi lần theo dấu vết được một đoạn thì vệt nước và dấu chân đã biến mất.

Cô lo lắng, đi tìm kiếm những nơi khác xung quanh.

Mà Vũ Mộng và Vũ Điền thực tế đã thoát được khỏi hoa viên, ẩn nấp cách cổng lớn của khu Trung Ương một khoảng khá xa.

- Anh, thành Huyền Vũ này không thể ở lại được nữa.

Ở trong chỗ ẩn nấp, Vũ Mộng thấp giọng nói với anh cô ta.

- Ừm, thừa dịp thành chủ thành Huyền Vũ chưa trở lại, chúng ta phải lập tức rời đi.

Mộng Điền trầm giọng đáp lại.

…………

Trong ngực hắn đang ôm một con Thủy Tinh Ngư bắt được ở hồ nằm ở sau hoa viên.

Vì hành động kế hoạch lần này, hai người đã chuẩn bị trước đồ ăn mà Thủy Tinh Ngư thích ăn, đó là trứng của một loại hung thú loại côn trùng, Thủy Tinh Ngư vô cùng thích loại thức ăn này, không cách nào cự tuyệt được.

Bọn họ đem trứng thả vào trong hồ nước, chỉ đợi hơn mười giây, Thủy Tinh Ngư lập tức xuất hiện, vì vậy bọn họ dễ dàng bắt được nó.

Hai người dọc theo đường lúc đi tới đi trở về, dựa vào thuật ẩn thân nên bọn họ có thể nhanh chóng rời đi mà không phải vừa đi tránh né, ẩn nấp.



Một bóng người bay qua trên đầu hai người họ, nhanh chóng hướng tới khu vực Trung Ương

- Đó là thành chủ thành Huyền Vũ!

Vũ Mộng kinh ngạc nói.

- Không phát hiện ra chúng ta, nhanh, đi thôi.

Vũ Điền thở phào may mắn, ôm Thủy Tinh Ngư chạy nhanh.

Lúc này, Mục Lương cũng trở về Trung Ương, đáp xuống dưới quảng trường, thì nhìn thấy bọn đạo tặc bị trói nằm la liệt ở đây.

- Mục Lương, ngươi đã trở lại.

Mễ Nặc kinh ngạc vui vẻ nói.

- Thành chủ đại nhân.

Ba Phù và nhóm hầu gái lập tức đứng dậy hành lễ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận