Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1110: Sớm Muộn Gì Cô Bé Cũng Phải Biết Đến Thôi

- Xem ra trí nhớ trước kia của ngươi đã được khôi phục.

Già Lạc hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, nói rõ ràng:

- Ừ, có cảm xúc, bây giờ nhìn cô ấy mới như là một con người.

- Các ngươi đang nói cái gì thế, tại sao ta nghe không hiểu gì cả?

Sắc mặt của Khải Na lạnh xuống.

Già Lạc thanh thúy hỏi:

- Ngươi còn nhớ hai năm trước ngươi bị người của tổ chức Nghiêu Thiên bắt đi không?

- Hai năm trước sao...?

Khải Na thất thần vài giây, ánh mắt đờ đẫn giống như là nhớ ra cái gì đó, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Hai năm trước, cô ấy vừa mới đặt chân đến thành Bắc Hải, đang dùng cơm thì bị người hạ thuốc hôn mê, sau đó bị giao dịch cho mấy tên mặc áo choàng đen.

Khải Na trợn mắt nhìn chằm chằm vào Mục Lương và những người khác, chất vấn:

- Các ngươi chính là đám người đã bắt cóc ta sao?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Xin đừng hiểu lầm, bắt cóc ngươi là người của Nghiêu Thiên, giao dịch ngươi là người của thành Tương Lai, tất cả đều không liên quan tới chúng ta.

- Nghiêu Thiên? Thành Tương Lai!?

Đôi mắt của Khải Na trừng lớn, trong lòng không cách nào bình tĩnh được.

- Cho nên, ngươi không nhớ được ký ức hai năm ở thành Tương Lai sao?

Mục Lương kinh ngạc hỏi.

- Không nhớ rõ.

Khải Na lắc đầu, cảnh giác nhìn Mục Lương và chúng nữ, nói:

- Ta chỉ nhớ rõ bị ai đó đặt lên một bệ đá, sau khi tỉnh lại thì đã ở chỗ này rồi.

Già Lạc như suy nghĩ gì đó rồi lên tiếng:

- Quả nhiên, khi bị cải tạo thành Linh khí thì sẽ mất đi ký ức xảy ra trong khoảng thời gian này.

- Ngươi nói cái gì?

Khải Na bắt được tin tức mấu chốt, bị cải tạo thành Linh khí?

- Ngươi nhìn cơ thể của mình một chút đi.

Già Lạc nâng cằm lên ra hiệu.

Khải Na sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn hai tay của mình.

- A! Chuyện gì xảy ra, tại sao tay của ta lại biến thành thế này?

Cơ thể cô ấy run rẩy, hai mắt mở to, không thể tin những gì vừa nhìn thấy.

Cô ấy lại lưu ý cơ thể của mình, đồng dạng không còn ở trạng thái nhục thân nữa.

- Các ngươi đã làm gì ta?

Khải Na nổi giận gầm lên, nhìn chòng chọc vào Mục Lương.

- Ngươi bình tĩnh một chút đi.

Già Lạc đi lên trước, nhàn nhạt nói:

- Kẻ tiến hành cải tạo ngươi chính là hai vị trưởng lão thành Tương Lai, không phải là thành chủ của chúng ta.

Nguyệt Thấm Lan lạnh lùng nói:

- Xin ngươi hãy rõ ràng một chuyện, Mục Lương chính là người đã mang ngươi thoát khỏi thành Tương Lai, ngài ấy là ân nhân cứu mạng của ngươi mới đúng.

- Xin lỗi, vừa rồi ta…. Có chút thất thố….

Khải Na run rẩy nhìn cơ thể không giống người của mình, nỗi sợ hãi chiếm trọn tâm trí cô ấy.

- Không có việc gì, ngươi bình tĩnh một chút đi, chuyện khác chờ một hồi rồi hãy nói.

Mục Lương ôn hòa trấn an.

Anh quay đầu nhìn về phía Già Lạc, ra hiệu:

- Già Lạc, ngươi xử lý người đàn ông tóc trắng bên kia đi.

- Được.

Già Lạc đáp một câu, xoay người đi về phía người đàn ông tóc trắng.

Khải Na sững sờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông tóc trắng tương tự như mình.

- Vừa rồi các ngươi nói ta bị thành Tương Lai cải tạo thành như vậy?

Cô ấy hỏi với giọng khàn khàn.

- Ừ.

Mục Lương giải thích:

- Thành Tương Lai có một kế hoạch gọi là Thí Nghiệm Linh Khí Cơ Thể Người, con người sẽ bị cải tạo thành Linh khí, nghe nói là có thể khiến người ta vĩnh sinh bất tử.

Khải Na mím môi, thấp giọng hỏi:

- Có gì để chứng minh các ngươi nói là sự thật không?

- Ngươi còn nhớ ta chứ?

Già Lạc xoay người lại hỏi.

Khải Na nghe vậy nhìn về phía đối phương, càng xem càng cảm thấy quen thuộc, cô nhớ mang máng trước khi ngủ mê đã gặp qua cô gái này.

- Hình như chúng ta từng gặp nhau một lần, còn tán gẫu vài câu...

Cô ấy không quá xác định mà nói.

- Ngươi nhớ không sai, trước khi ngươi chưa bị tiến hành cải tạo thành linh khí thì chúng ta đã gặp mặt một lần.

Già Lạc ưu nhã gật đầu.

- Cho nên… Ngươi là người thành Tương Lai?

Đồng tử của Khải Na dựng thẳng, cơ thể phản xạ có điều kiện muốn lao tới Già Lạc.

Mục Lương giơ tay lên phát động Tơ Nhện Thiên Ảnh, lập tức trói chặt Khải Na không cho cô ấy động đậy.

- Đừng kích động như vậy, hai năm trước ta thật là người của thành Tương Lai, nhưng bây giờ ta đã là người của thành Huyền Vũ rồi.

Già Lạc vô tội buông tay.

Cô quay đầu lại, tiếp tục nói:

- Ta không có tự mình tham dự kế hoạch cải tạo ngươi, bởi vì trước khi thí nghiệm bắt đầu thì ta đã rời đi thành Tương Lai rồi.

Khải Na chậm rãi tỉnh táo lại, phân biệt tính chân thực trong giọng nói của Già Lạc.

Già Lạc tiếp tục xử lý người đàn ông tóc trắng, cô gỡ tinh thạch hung thú khảm nạm trên người hắn xuống rồi thay thế bằng tinh thạch hung thú mới.

Mục Lương thấy Khải Na đã tỉnh táo trở lại, lúc này mới phân giải Tơ Nhện Thiên Ảnh.

Anh bình tĩnh hỏi:

- Các hạ còn nhớ rõ Diêu Nhi sao?

- Diêu Nhi!!

Nghe được cái tên thân quen, đôi mắt đẹp của Khải Na trở nên sáng ngời, lập tức quay đầu nhìn về phía Mục Lương.

Giọng nói của cô ấy vừa run rẩy vừa có chút kích động, hỏi:

- Có phải các hạ đang nói tới một bé gái có mái tóc màu xanh lục, đôi mắt cũng là màu xanh lục không?

- Xem ra ngươi còn nhớ rõ.

Mục Lương nhướng mày nói.

Giọng của Khải Na run run, thấp thỏm hỏi:

- Diêu Nhi là con gái của ta, con, con bé thế nào rồi?

Mục Lương ôn hòa nói:

- Mễ Nặc, ngươi đi gọi Diêu Nhi tới đây đi.

- Tốt! Ta lập tức đi gọi cô bé đến!

Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc ửng đỏ, vội vàng xoay người muốn rời khỏi phòng làm việc.

- Chờ một chút!!

Khải Na kích động hô to.

- Có chuyện gì vậy?

Mễ Nặc dừng bước, hoang mang nhìn về phía Khải Na.

- Diêu Nhi đang ở đây sao?

Khải Na há to miệng, cảm thấy luống cuống.

Đã nhiều năm rồi cô không gặp con gái, bây giờ Diêu Nhi chắc trưởng thành rất nhiều, có khi nào con bé sẽ không nhận ra người mẹ này không?

- Ừ, chúng ta tìm được cô bé ở thành Tương Lai.

Mục Lương bình thản trả lời.

- Con bé ở thành Tương Lai…..

Cảm xúc của Khải Na có chút hạ xuống.

Lúc trước, cô rời thành Tương Lai đến thành Bắc Hải để tìm kiếm biện pháp chữa khỏi bệnh cho con gái, không ngờ quanh đi quẩn lại cuối cùng lại bị bắt trở về thành Tương Lai, còn bị cải tạo thành Linh khí.

Cô thấp giọng nói:

- Nhưng dáng vẻ hiện tại của ta sẽ hù dọa Diêu Nhi...

- Sớm muộn gì cô bé cũng phải biết đến thôi.

Nguyệt Thấm Lan an ủi.

Mễ Nặc dịu dàng nói:

- Nếu như Diêu Nhi biết ngươi còn sống thì cô bé chắc chắn sẽ rất vui vẻ.

Khải Na thất thần trong phút chốc, lẩm bẩm nói:

- Ta như thế này thật sự không khiến con bé sợ hãi sao?

Mễ Nặc nghiêm túc nói:

- Ngươi phải tin tưởng Diêu Nhi.

-.... Được thôi.

Khải Na cúi đầu đồng ý.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Thấm Lan, ngươi đi tìm bộ quần áo cho cô ấy thay đổi, có thể che bao nhiêu thì che bấy nhiêu.

- Vâng.

Nguyệt Thấm Lan xoay người rời đi.

Không lâu sau đó, cô gái ưu nhã quay trở lại và đưa một chiếc váy dài làm từ vải bố cho Khải Na.

Khải Na cảm ơn tiếp nhận rồi cẩn thận mặc váy che khuất chín phần tài liệu hung thú trên cơ thể.

- Vậy bây giờ ta đi gọi Diêu Nhi đây!

Mễ Nặc đẩy cửa phòng làm việc ra rồi nhanh chóng rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận