Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1177: Bốn Tòa Vệ Thành



Mục Lương nhẹ nhàng nói:

- Các ngươi nếu như muốn vào ở cũng được, đường thủy dưới thành sẽ rất thuận tiện.

- Vâng chúng ta sẽ xem xét!

Trịnh An và Na An cung kính hành lễ.

Mục Lương gật đầu một cái, thân thể bay lên trời, chuẩn bị đi xây một tòa Vệ thành khác, cũng không lâu lắm, anh đã đến một địa điểm khác đánh dấu trên Rùa Đen.

Có kinh nghiệm xây tòa Vệ thành thứ nhất, tốc độ xây dựng tòa Vệ thành thứ hai nhanh hơn rất nhiều, ngoại trừ không có mặt đường trong suốt, thì nó cũng giống tòa Vệ thành đầu tiên.

Mục Lương đã mất nửa ngày để xây dựng hai Vệ thành còn lại, nhìn từ bên ngoài, bốn tòa Vệ thành không có sự khác biệt lớn.

- Đặt tên là Vệ thành số 1, Vệ thành số 2, Vệ thành số 3, Vệ thành số bốn.

Anh tuân theo việc dễ nhớ để lấy tên cho bốn tòa Vệ thành.

- Xây Vệ thành đã xây xong, tiếp theo là phải sửa đường.

Mục Lương thấp giọng tự nói một câu.

- Bắt đầu thôi!!

Hai chân Mục Lương chạm đất, đất dưới chân được nâng lên, tạo thành một con đường cao nửa mét và rộng sáu mét, nối bốn toà Vệ thành với nhau.

Ầm ầm!!

Anh nhấc chân và giẫm mạnh xuống đất, cát được nâng lên bắt đầu đi xuống. Sức nén khiến con đường trở nên cứng như đá, và cuối cùng độ cao chênh lệch chỉ còn 20 cm so với mặt đất.

Bốn toà thành được kết nối với nhau tạo thành một khu vực hình thoi khổng lồ, và trung tâm của khu vực hình thoi là thành Huyền Vũ.

- Đều được kết nối với Nội thành.

Mục lương nói thầm một câu.

Anh lần nữa thi triển năng lực, để xây dựng một đường nối Vệ thành và khu vực Nội thành.

- Bằng cách này, ba cổng nữa sẽ được xây dựng trong Nội thành.

Thân thể Mục Lương bay lên trời, đi sửa lại tường thành trong Nội thành, Trước đây, muốn ra hay vào nội thành chỉ có thể qua một cửa thành. Bây giờ có thêm bốn cửa thành nữa, và để thuận tiện, Nội thành đương nhiên cần phải thêm các cổng thành mới.

Việc xây cổng thành rất đơn giản, liên tiếp ngăn các tường thành ra, sử dụng năng lực, dùng cát đá đắp cửa thành mới. Chỉ là như vậy, Nội thành lại phải tăng thêm thủ vệ.

Chờ Mục Lương làm xong những thứ này, đã là chạng vạng tối.

Anh trở lại tầng tám khu Trung Ương, đi tới cung điện.

Nguyệt Thấm Lan đoan trang bước đến, thanh thúy hỏi:

- Mục Lương, xây Vệ thành xong chưa?

- Ừm, ngày mai có thể cho thợ sửa chữa đến, bắt đầu lắp đặt thiết bị.

Mục Lương gật đầu nói. Nguyệt Thấm Lan líu lưỡi nói:

- Bốn tòa Vệ thành, thời gian lắp đặt thiết bị xong phải cần tới mấy tháng.

Mục Lương nói rõ ràng:

- Trước tiên hãy lắp đặt đường ống thoát nước thải và đường ống dẫn nước cho nhà, những thứ khác không quan trọng, sau đó từ từ sẽ cải thiện khi có người dọn đến.

- Đã hiểu, ta sẽ sắp xếp.

Nguyệt Thấm Lan như có điều suy nghĩ gật đầu.

Mục Lương vừa đi tới thư phòng, vừa hỏi:

- Chuyện thành Tiêu Khắc, ngươi đã biết chưa?

- Thành Tiêu Khắc?

Nguyệt Thấm Lan sửng sốt một chút, quay đầu lại hỏi:

- Thành Tiêu Khắc đã xảy ra chuyện gì?

- Giống như thành Sơn, bị Hư Quỷ dưới đất đồ thành.

Mục Lương trầm giọng nói.

- Làm sao có thể!!?

Nguyệt Thấm Lan kinh hô một tiếng, trong mắt tràn đầy kinh sắc.

- Hạ Khoa Phu truyền tin tức về, toàn thành bị diệt, chỉ còn lại gần hai trăm người, còn thảm hơn so với thành Sơn.

Mục Lương đẩy ra cửa thư phòng, ngồi trên Long Ỷ.

- Cái này...

Nguyệt Thấm Lan há môi đỏ mọng, tay vịn bàn, chậm rãi ngồi xuống.

Cô nghi ngờ nhìn về phía Mục Lương:

- Thời gian thủy triều Hư Quỷ bạo phát, hẳn là còn có bốn mươi ngày, Hư Quỷ dưới thành Tiêu Khắc tại sao lại xuất hiện sớm hơn?

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Bối Nhĩ Liên đã từng nói, chuyện Hư Quỷ thức tỉnh không có quy luật gì, điều chắc chắn duy nhất là càng gần trăng máu, Hư Quỷ lại càng dễ dàng bạo động.

Anh kể qua chuyện thành Tiêu Khắc một lần, bao gồm cả chuyện Mai Sa khoa.

- Tình huống này giống như thành Sơn...

Nguyệt Thấm Lan lóe lóe mắt, thở dài nói:

- Thật không bình yên.

Mục Lương lôi kéo tay Nguyệt Thấm Lan cười cười, mảnh đại lục này chưa bao giờ yên ổn.

Người sống ở chỗ này, mỗi ngày đều phải nghĩ cách làm sao ăn no uống no, còn phải tránh né công kích của hung thú, lại phải đối mặt với thủy triều Hư Quỷ, yên ổn thế nào.

Cái gọi là yên bình, lúc này mới chỉ được thấy ở thành Huyền Vũ.

- Đúng rồi, đây là số áo giáp, vũ khí và mũi tên nổ do công xưởng linh khí sản xuất trong hai ngày qua.

Nguyệt Thấm Lan đưa một phần văn kiện, đặt trước mặt Mục Lương.

Anh cầm lấy văn kiện, lật xem.

- Mấy tốp khôi giáp thành Hắc Thủy, thành Vạn Khô, thành Tấn Nguyên muốn, lúc nào thì hoàn thành?

Anh buông văn kiện bình tĩnh hỏi.

- Cũng phải mất vài ngày, chắc kịp để đưa qua.

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói.

Mục Lương gật đầu nói:

- Cố gắng nhanh lên, e rằng trước mắt sẽ có thêm nhiều Hư Quỷ bạo phát sớm, không có những khôi giáp này, thương vong sẽ càng lớn.

- Đã cố hết sức, các xưởng khác đã cắt giảm một số nhân lực, họ đã được chuyển đến xưởng linh khí để giúp đỡ, và nhiệm vụ chính là theo dõi sản lượng của linh khí.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm mặt nói.

- Ừm, ngươi sắp xếp là ổn rồi.

Mục Lương vỗ tay nữ nhân ưu nhã, tuyệt đối tín nhiệm nàng.

- Cộc cộc cộc

Lúc này, cửa thư phòng bị gõ.

- Mục Lương các hạ, ta có thể vào không?

Ngoài cửa, Bạch Sương nghiêng tai nghe động tĩnh trong phòng.

- Vào đi.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

- Cọt kẹt!

Cửa phòng bị đẩy ra, thiếu nữ tóc tím ôm Kim Bỉ Khâu cất bước đi vào thư phòng.

- Có chuyện gì?

Mục Lương bình tĩnh nhìn thiếu nữ tóc tím.

- Ta muốn hỏi, có tin tức của vương quốc Hải Đinh không?

Bạch Sương chớp chớp con ngươi màu tím, đánh giá biểu cảm trên mặt Mục Lương.

……..

Mục Lương nhìn cô gái tóc tím, một tia sáng xẹt qua mắt anh, sau đó anh bình tĩnh nói:

- Tạm thời còn chưa có.

- Không có một chút tin tức nào sao?

Bạch Sương cúi đầu xuống.

Nguyệt Thấm Lan gác hai chân thon dài chồng lên nhau, tao nhã nói:

- Bạch Sương các hạ, chúng ta đã cho người đi thăm dò tin tức rồi, mong các hạ cứ kiên nhẫn chờ đợi.

- Được rồi.

Bạch Sương thở dài.

Lúc này, lực chú ý của cô mới đặt lên người Nguyệt Thấm Lan. Sau đó, cô trừng lớn con ngươi màu tím, nhìn chằm chằm tới mức không nháy mắt một cái nào vào khuôn mặt của Nguyệt Thấm Lan.

- Làm sao vậy?

Nguyệt Thấm Lan theo bản năng đưa tay ra sờ hai má, không phải trên má cô dính bẩn chứ? Khóe miệng Mục Lương cong lên, anh trêu ghẹo:

- Có lẽ vì ngươi quá mức xinh đẹp.

Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan ửng đỏ, cô trắng mắt liếc anh một cái.

- Ta có cảm giác ngươi rất quen thuộc.

Bạch Sương nói thầm.

- Cảm thấy ta quen thuộc?

Nguyệt Thấm Lan sửng sốt.

Bạch Sương đưa tay lên khoa tay múa chân, cô che nửa khuôn mặt của mình và nói:

- Các hạ có thể che nửa khuôn mặt cho ta nhìn được không?

Nguyệt Thấm Lan nhíu chặt lông mày, cô cũng kéo ống tay áo lên che nửa khuôn mặt.

Bạch Sương sửng sốt một chút, ngay sau đó cô ấy kinh hô:

- Quá giống, giống nhau như đúc với Đại Ma Pháp Sư trong vương cung của chúng ta.

- Giống nhau như đúc?

Nguyệt Thấm Lan kêu lên một tiếng, sau đó lập tức đứng lên.

Bạch Sương bị dọa cho nhảy dựng lên, sau đó cô theo bản năng lui về phía sau hai bước.

- Mau nói rõ ràng cho ta, Đại Ma Pháp Sư trong vương cung của các ngươi là ai?

Nguyệt Thấm Lan lập tức hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận