Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2555: Món Ăn Bóng Đêm.

- Tuyết Duyệt, sinh nhật vui vẻ, đây là quà sinh nhật của ngươi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu rồi lấy ra một cái hộp đưa cho thiếu nữ.

Đôi mắt đẹp của Tuyết Duyệt sáng lên, hào phóng nhận lấy hộp quà rồi cảm kích nói:

- Thấm Lan các hạ đến là tốt rồi, không cần tặng quà đâu.

Nguyệt Thấm Lan mỉm cười, ưu nhã đáp:

- Sinh nhật thì phải tặng quà chứ.

Tuyết Duyệt nhỏ giọng nói:

- Thấm Lan các hạ, mời vào bên trong.

Nguyệt Thấm Lan cười gật đầu một cái rồi đi vào phòng yến hội với Ly Nguyệt, bên trong đã có rất nhiều người, đều là một ít vương thất quý tộc và một số ít phú thương có địa vị không thấp.

Rất nhiều người trong số đó đều gặp qua Nguyệt Thấm Lan, thấy cô đã đến liền rối rít tiến lên chào hỏi.

Những người không quen biết Nguyệt Thấm Lan sau khi nghe nói về thân phận và địa vị của cô ở vương quốc Huyền Vũ thì cũng đều tiến lên lôi kéo làm quen.

Ly Nguyệt nhíu mày nhìn trường hợp náo nhiệt trước mặt, trong lòng có chút hối hận, nếu biết phải ứng phó nhiều người như vậy thì cô đã không tới rồi.

Cô gái tóc trắng thích sự yên tĩnh, trừ phi gặp người quen biết, nếu không cô tình nguyện ở một mình.

Nguyệt Thấm Lan quay đầu áy náy nói:

- Nếu biết sớm sẽ là như vậy thì ta đã không bảo ngươi đi theo rồi.

- Không có việc gì, chúng ta đợi ở đây một lúc đi.

Ly Nguyệt bất đắc dĩ nói.

- Ừm!

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu, tiếp tục đi ứng phó với những người muốn làm quen kia.

Ly Nguyệt rũ mắt không nói lời nào, cho người ta một loại cảm giác khó tiếp cận, những người muốn làm quen với cô đều chùn bước không dám lại gần.

Cô gái tóc trắng cũng mừng rỡ được rảnh rỗi, cầm ly rượu trái cây ở bên cạnh nhấp một ngụm, trong lòng mong ngóng Mục Lương về sớm một chút.

…….

- Vù vù vù ~

Trên biển khơi bao la rộng lớn, dưới bầu trời xanh thẳm vô biên, Kim Ô Thánh Quang đón gió biển bay tới trước.

Trên lưng nó, Mục Lương khoanh chân ngồi, đối diện là An Kỳ và Tây Ni, Khắc Lai Mạn, ba người đang chơi bài tây.

Có ba cô gái và Kim Ô Thánh Quang ở đây, anh không thể dùng cành cây Trà Thụ Sinh Mệnh đi thẳng về vương quốc Huyền Vũ, chỉ có thể bảo Kim Ô Thánh Quang chở về.

Bọn họ đã rời đi vương quốc Người Thú được hai ngày, lại bay thêm một ngày nữa là có thể đến kênh Sương Mù.

Tây Ni và Khắc Lai Mạn vốn định ở lại vương quốc Người Thú, nhưng dưới lời đề nghị của An Kỳ, Mục Lương mới mang theo hai người cùng nhau trở về vương quốc Huyền Vũ.

- Một đôi ba.

An Kỳ rút ra hai lá bài rồi ném xuống.

- Một đôi năm.

Khắc Lai Mạn theo sát phía sau.

Ba cô gái trên đường về cảm thấy buồn chán, Mục Lương bèn chỉ ba người chơi đánh bài tây, kết quả sau khi ba người học được thì lấy lý do thực lực của anh quá mạnh nên bài trừ anh ra bên ngoài.

Mục Lương dở khóc dở cười, nhưng An Kỳ nói cũng không sai, dựa vào sự thông minh của anh chơi đánh bài với ba cô gái thì không thể nào thua được.

Hiện giờ, anh đang cầm một cuốn sách cổ, chậm rãi lật xem từng trang.

- Rột rột ~~~

Đột nhiên, bụng của An Kỳ lên tiếng biểu tình khiến động tác ra bài chợt khựng lại, mấy ánh mắt đổ dồn về phía cô.

- Đói bụng rồi à?

Mục Lương nhướng mày hỏi một câu, hai giờ trước mới ăn cơm trưa, hiện tại lại đói bụng rồi?

Trong mắt của Khắc Lai Mạn lộ vẻ ngạc nhiên, nói:

- An Kỳ, ngươi đói quá nhanh.

Tây Ni cũng kinh ngạc không kém, hỏi:

- Đúng vậy, chúng ta mới ăn cơm trưa hai giờ trước, ngươi còn ăn ba chén cơm lớn, hiện tại lại đói bụng sao?

Khuôn mặt nhỏ của An Kỳ ửng đỏ, giải thích:

- Mục Lương ca ca nói ta đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều tiêu hóa nhanh nên đói mau là chuyện rất bình thường.

- Ừm, đúng là như vậy.

Mục Lương cười gật đầu.

Anh lấy ra một cái bếp nướng nhỏ, dùng tơ nhện cố định nó trên lưng Kim Ô Thánh Quang, sau đó lấy than củi đặt ở bên trong rồi nhen lửa.

- Ăn chút thịt xiên nướng đi.

Mục Lương lấy ra một đống nguyên liệu nấu ăn đặt ở trước mặt ba cô gái.

Tây Ni và Khắc Lai Mạn nhìn nguyên liệu nấu ăn phong phú, hai đôi mắt không nhịn được trợn to.

- Vâng.

Hai mắt của An Kỳ phát sáng, bắt đầu xiên nguyên liệu nấu ăn vào que sắt rồi lại đặt ở trên vỉ nướng.

Mục Lương lại lấy ra vài loại đồ gia vị rồi đặt ở bên cạnh thiếu nữ, để chính cô ấy tự tìm tòi.

- Các ngươi trông chừng một chút.

Mục Lương chợt khựng lại, nói bổ sung:

- Nếu như không muốn ăn món ăn bóng đêm thì tốt nhất nên nhìn chằm chằm.

An Kỳ đỏ mặt, giận trách liếc Mục Lương một cái, miệng khẽ thì thầm cái gì đó không nghe rõ được.

- Vâng!

Tây Ni vội vã lên tiếng.

Cô biết thiên phú nấu nướng của An Kỳ, nếu như không ai nhìn chằm chằm thì cô ấy thật sự sẽ làm ra thực phẩm hắc ám.

Mục Lương mỉm cười, tiếp tục lật xem sách cổ.

Ba cô gái vây chung một chỗ, bắt đầu chuẩn bị xiên nướng.

Chỉ chốc lát sau, mùi thịt nướng bay ra nhưng nhanh chóng bị gió to thổi đi.

- Xèo xèo ~~~

Dầu chảy ra từ xâu thịt trên vỉ nướng tí tách rơi xuống than nóng phát ra tiếng xèo xèo, thiếu nữ rải đồ gia vị lên trên, chẳng mấy chốc thì mùi thịt càng trở nên nồng nặc hơn.

Tây Ni nhắc nhở:

- Nên lật mặt bằng không thịt sẽ bị khét.

- Ồ, tốt.

Trên mặt An Kỳ tràn đầy sự chăm chú, vụng về lật mặt xiên thịt nướng.

Mục Lương nhìn thoáng qua, sau khi xác định có Tây Ni và Khắc Lai Mạn nhìn chằm chằm thì bản thân sẽ không cần ăn món ăn bóng đêm, lúc này mới yên lòng.

Một lát sau, An Kỳ đưa xiên thịt đã nướng xong cho Mục Lương, dịu dàng nói:

- Mục Lương ca ca, ngươi ăn trước đi.

- Là muốn độc chết ta trước đúng không?

Mục Lương cười trêu chọc.

An Kỳ trừng mắt, giận trách:

- Mục Lương ca ca ~~~

- Ha ha ha, ta đùa thôi.

Mục Lương cười vang nói.

Anh tiếp nhận xiên thịt nướng rồi cắn một cái, mặc dù mùi vị không tính là quá tốt nhưng vẫn là có thể cho vào miệng.

An Kỳ hỏi với ánh mắt mong đợi:

- Thế nào?

- Có thể ăn.

Mục Lương bình luận đúng trọng tâm.

An Kỳ bĩu môi, Mục Lương không có nói ăn ngon, vậy nghĩa là cảm thấy không thể ăn.

Khắc Lai Mạn nếm thử một miếng thịt, nhận đồng nói:

- Ừ ừ, đúng là có thể ăn.

- Ta cảm thấy cũng không tệ lắm nha.

Tây Ni nghiêm mặt nói.

Trước đây khi cô và Khắc Lai Mạn sinh hoạt ở Chợ Nô Lệ, có ăn đã là không tệ rồi, nếu muốn ăn ngon thì chính là chuyện mơ tưởng viển vông.

- Vẫn là chị Tây Ni sành ăn.

Trong lòng An Kỳ thoải mái, vì vậy cầm một xiên thịt nướng nếm thử.

Cô không kén chọn hương vị, dù sao thì cách đây không lâu cô vẫn còn là một người lưu lạc đầu đường xó chợ, cũng cảm thấy có ăn là tốt rồi.

- Để ta làm cho.

Mục Lương thở dài, buông cuốn sách cổ trong tay xuống, cầm lấy xiên thịt chưa nướng đặt lên trên vỉ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận