Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 193: Nơi Này Khác Biệt Với Những Nơi Khác

Kẽo kẹt…
Cửa lớn kho vũ khí bị đẩy ra.
Ly Nguyệt nhanh chóng lấy ra thẻ bài thân phận, đi phía trước ra hiệu một chút, khiến cho Ma Dương Sáu Sừng đang chuẩn bị cúi đầu xông tới húc dừng lại.
Be be be.…
Ma Dương Sáu Sừng cảm ứng một chút hơi thở trên thẻ bài thân phận, tránh sang bên cạnh gặm dây khoai lang đỏ.
Con ngươi màu tím của Ngôn Băng tràn đầy ngẩn ngơ.
Cô cư nhiên nhìn thấy một con hung thú, xa xỉ đến nỗi ăn một đống rau dưa.
- Đó là cừu bảo vệ kho vũ khí, đừng nhìn dáng vẻ của nó dễ thương như thế, nếu đánh nhau thì chúng ta đều không phải đối thủ của nó.
Ngải Lỵ Na nhỏ giọng nhắc nhở.
Lúc trước, cô đã bị ăn thiệt thòi bởi con Ma Dương Sáu Sừng ấy, nắm tay mạnh mẽ đập lên thân thể con cừu, lại bị sức lực phản xạ trở về.
- Không phải là cái kia!
Ngôn Băng chỉ rau xanh trên mặt đất.
- Ồ, đó là dây khoai lang đỏ.
Ly Nguyệt nhàn nhạt nhìn lướt qua, bình tĩnh nói:
- Nếu ngươi muốn ăn, buổi tối ta nhờ Tiểu Lan xào thêm một phần cho ngươi.
Ngôn Băng đột nhiên nói không ra lời.
Cô nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hai người Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na, bèn biết thành Huyền Vũ không thiếu rau xanh.
- Mau đi vào đi, ta giúp ngươi điều chỉnh kích cỡ.
Ly Nguyệt cất bước tiến vào trong kho vũ khí.
Ngôn Băng không nói một lời đi vào.
Thời gian ngắn ngủn không đến nửa ngày, cô cũng đã bị khiếp sợ đến chết lặng. Thành Huyền Vũ thật là một nơi rất khác biệt với nơi khác.
Bên trong thành Thánh Dương.
Ny Cát Sa mang theo thành viên tiểu đội, ủ rũ đi theo phía sau Tổng Đội Trưởng Phi Thi.
Cô nghe thấy phía trước toả ra mùi khoai nướng, đã cảm thấy vô cùng ảo não, sớm biết vậy đã ở trên thành Huyền Vũ ăn hết khoai nướng.
Đạp đạp đạp...
Một loạt tiếng bước chân truyền đến, một người đàn ông mặc áo đen từ trên nóc nhà nhảy xuống, đứng ở trước mặt Phi Thi.
- Đại nhân Phi Thi, địa lao bị cướp rồi.
Người đàn ông áo đen cung kính nói.
- Người nào chạy trốn?
Phi Thi khàn khàn tiếng hỏi.
- Ngôn Băng.
Người đàn ông áo đen báo cáo.
- Cái tên này sao lại có chút quen tai?
Phi Thi nhíu mày.
Con mắt màu xanh của Ny Cát Sa co rụt lại, môi cắn lại thật chặt.
Cô không cần nghĩ cũng biết là ai làm, ngoại trừ đồng đội của Ngôn Băng, còn ai vào đây tới cứu cô ấy?
Chỉ là, Ny Cát Sa không nghĩ tới đồng đội của Ngôn Băng lại lợi hại như vậy, cư nhiên có thể đột phá thủ vệ của địa lao, cứu được người đi.
Nhưng, cứu đi cũng tốt.
Trong lòng Ny Cát Sa được thả long, không cần phải bị dày vò, tự trách vì tội danh giết chết bạn bè.
- Tổng Đội Trưởng đại nhân, Ngôn Băng là kẻ chạt trốn mấy năm trước.
Cô tiến lên một bước, báo cáo:
- Mấy ngày trước thuộc hạ bắt được cô ta, muốn chờ ngài tới xét xử, không nghĩ tới cô ta lại chạy thoát được.
- Ta nhớ ra rồi.
Phi Thi gật đầu.
Hắn quay đầu nhìn quét mắt qua đám người Ny Cát Sa, khàn khàn tiếng nói:
- Không ngờ họ vẫn còn sống.
Ny Cát Sa cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt thâm ý của Phi Thi.
Cô luôn có cảm giác giống như bị Phi Thi nhìn thấu, khiến trong lòng có chút lo lắng.
- Đi xuống đi, ta sẽ phái người đi bắt bọn họ trở về.
Phi Thi hướng về phía người áo đen khoát tay.
Hắn không nghĩ sẽ phái tiểu đội Dị Quỷ đi ra ngoài, thậm chí ngay cả một chi tiểu đội nhỏ bị cảm nhiễm cũng xử lý không xong.
Lần này, lại phái một nhánh tiểu đội Dị Quỷ lợi hại hơn đuổi theo giết là được rồi.
- Vâng.
Người đàn ông áo đen rời đi.
- Các ngươi cũng xuống đi.
Phi Thi thản nhiên nói.
Hắn cầm theo khoai nướng quyết định đi về trước, lại phái Dị Quỷ đi xử lý vài tên bỏ trốn, miễn cho tiết lộ tình báo ra ngoài.
Đặc biệt là ngoài cổng thành Thánh Dương, còn có một thế lực có cường giả cấp 8 tồn tại.
- Vâng.
Ny Cát Sa cung kính nói.
Cô đưa mắt nhìn Phi Thi rời đi, tay nhỏ nắm chặt lại.
Ny Cát Sa tuyệt đối không dám lộ ra một tia sát ý nào, hoặc oán hận đối với hắn.
Nếu như bị hắn nhận ra cảm xúc cô thay đổi, dẫn tới việc Phi Thi hoài nghi, thậm chí có khả năng bị độc chết tại chỗ.
- Đội trưởng, chúng ta làm sao bây giờ?
Đội viên lo lắng hỏi.
- Đáng ghét, khoai nướng của chúng ta.
Một gã khác đội viên oán trách.
- Không nên gấp gáp, chúng ta sẽ có cơ hội.
Ny Cát Sa mím môi an ủi mọi người.
Những đội viên có thể đi theo bên cạnh cô, tất cả đều đã biết chân tướng của chuyện, mục tiêu duy nhất của mọi người chính là báo thù.
- Giao cho ta thì tốt rồi, ta cách hóa Hư Quỷ chừng còn có ba mươi lăm ngày.
Một đội viên khác trầm giọng nói.
Cô chỉ cần trốn tránh trong thời gian mười lăm ngày, ở năm ngày cuối cùng thì bị bắt.
Thời gian năm ngày thẩm phán, vừa lúc trước khi hóa Hư Quỷ kết thúc sinh mệnh.
Ny Cát Sa cắn răng, bi thương gật đầu một cái.
Cô cách hóa hư quỷ còn có một năm, cũng chỉ có thời gian một năm để ám sát Phi Thi.
- Không nên đau buồn nha, ta cũng không muốn biến thành quái vật.
Đội viên kia khẽ cười nói.
Lại chần chừ một chút, mơ ước nói:
- Đúng rồi, ngày mai chúng ta đi thành Huyền Vũ một chuyến, ta muốn mua một chút khoai nướng ăn.
- Được, ngày mai chúng ta phải đi Huyền Vũ thành ăn khoai nướng.
Ny Cát Sa nghiêm túc nói.
Tâm nguyện cuối cùng của đội viên, dù thế nào cô cũng phải hoàn thành.
- Đội trưởng thật tốt quá.
Đội viên kia xông lên, ôm cổ cô.
Cô cảm thấy trước ngực hơi lạnh, hiểu được đội viên kia đang khóc thầm.
Ai mà không sợ chết? Không phải, tất cả mọi người đều sợ chết.
Chỉ là, có một ít chuyện không thể không hoàn thành.
- Đi thôi, chúng ta đi về nghỉ ngơi.
Ny Cát Sa vỗ lưng đội viên.
Cô xoay người dẫn đầu đi về phía căn nhà nhỏ trong nội thành, mọi người đều ở chung một nhà.
Từ lúc bắt đầu được đưa tới thành Thánh Dương, họ vẫn ở cùng một chỗ, huấn luyện chung, cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ.
Mọi người không khác gì chị em ruột.
Phi Thi cầm theo khoai nướng đi vào cửa viện, nhìn cửa phòng nhà chính tùy ý mở ra, không khỏi nhíu mày.
Hắn nhớ kỹ chính mình trước khi đi, có mệnh lệnh qua hạ nhân không cần quét dọn phòng.
Tại sao bây giờ cửa phòng lại được mở ra.
Hơn nữa, người bình thường căn bản không dám vào sân của hắn, càng chưa nói đi vào nhà chính.
Phi Thi có dự cảm xấu, sải bước vọt vào bên trong nhà chính, nhìn thấy trong phòng mọi thứ đều lộn xộn.
Ngay lập tức hắn máu dồn lên não, có loại xúc động muốn hủy diệt tất cả.
- Là người nào?
Phi Thi đằng đằng sát khí quát.
Lại có thể có người dám đi vào trộm đồ, còn đem toàn bộ tư liệu nghiên cứu quan trọng mang đi.
Thậm chí, mấy con côn trùng nhỏ mà hắn chuẩn bị bồi dưỡng thành độc trùng cũng trộm đi.
Hoàn toàn làm xáo trộn kế hoạch tương lai.
- Là người của thành khác? Hay là chuyện Dị Quỷ bị bại lộ rồi?
Phi Thi nhất thời suy nghĩ miên man.
- Không được, phải tìm được những người này.
Hắn đứng dậy đi ra sân, chuẩn bị tìm vài người biết truy lùng Dị Quỷ đuổi theo giết tên trộm kia.
Ny Cát Sa mang người tiến vào bên trong thành, mới đến bên ngoài sân nhỏ, đã nghe được tiếng hô tức giận của Phi Thi.
- Là người nào?
Trong tiếng hô tràn ngập phẫn nộ, lại có một chút khó có thể tin.
- Quái vật kia làm sao vậy?
Một đội viên khác nhỏ giọng hỏi.
- Ta đoán là khoai nướng rơi trên mặt đất đi.
Một đội viên khác lại oán niệm nguyền rủa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận