Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1091: Ta Đã Tìm Được Khải Na

Hai chân hai tay của hắn cũng là xương cốt hung thú, trên trán cũng được khảm tinh hạch hung thú. Người đàn ông đầu bạc có hai con ngươi vô thần, tinh hạch trên trán đang loé tia sáng u ám.

Ngôn Băng cảnh giác lên, người đàn ông và người phụ nữ trước mắt đều rất không bình thường, thậm chí là quỷ dị. Chẳng lẽ bọn họ chính là hai người mặc áo choàng đen mà đại trưởng lão thành Tương Lai vẫn mang theo trên người?

Sản phẩm thành công của thực nghiệm linh khí hóa thân thể con người?

Răng rắc… Người đàn ông tóc bạc nghiêng đầu một cái, nhằm về phía Ngôn Băng, bàn tay như móng vuốt hung thú, chụp vào cô gái tóc tím.

Đồng thời, người phụ nữ tóc xanh biếc cũng động, cũng nhắm vào vị trí cô gái tóc tím.

- Có thể phát hiện ra ta?

Ngôn Băng biến sắc, cô vội vàng về trốn về phía sau. Đạp đạp đạp…

Quả nhiên, người đàn ông tóc bạc và người phụ nữ tóc xanh biếc thay đổi phương hướng, lao thẳng về phía Ngôn Băng.

- Đáng chết, làm sao bọn họ phát hiện ra ta?

Ngôn Băng thầm mắng một tiếng.

Cô xoay người bước thẳng đến vách tường.

Lạt lạt xoát… Bóng dáng màu xanh biếc chợt lóe mà qua, bả vai cô gái tóc tím đã bị bắt được.

Cô rõ ràng cảm nhận được lực lượng đang tác động vào bả vai mình, đó là lực lượng có thể bóp vụn xương cốt con người. Nếu không có khôi giáp U Linh giảm xóc, bả vai Ngôn Băng đã bị bóp nát.

- A

Sắc mặt Ngôn Băng đại biến, cô đá lại một cước làm cho người phụ nữ tóc xanh biếc thở hổn hển dạt ra, nhưng chân cô có cảm giác như vừa đá váo một tấm sắt.

Xoạt xoạt xoạt … Người đàn ông tóc bạc đuổi theo, hắn nâng tay chụp vào đỉnh đầu cô gái tóc tím.

Ngôn Băng động tác linh hoạt ngồi xổm xuống, cô xoay tròn một vòng tại chỗ, tránh tới phía sau bàn gỗ.



Người phụ nữ tóc xanh biếc lần thứ hai đuổi theo, tốc độ nhanh kinh người, làm cho người ta không thấy rõ thân ảnh của cô ấy. Con ngươi màu tím Ngôn Băng lóe sáng, không hề có chút sợ hãi nào trên gương mặt cô.

- Thú vị, linh khí hình người lại mạnh mẽ như vậy.

Khóe môi cô cong lên, tiếp theo cô nâng tay đón đỡ bàn tay người phụ nữ tóc xanh biếc đang chụp tới.

- Khụ khụ!

Ngôn Băng kêu lên một tiếng đầy đau đớn, từ cánh tay cô truyền tới một trận đau nhức.

- Không được, sức lực quá mạnh, có thể so với người cường hóa cấp bảy.

Thân thể cô lui về phía sau, lập tức nhào về hướng vách tường. Vách tường tựa như nước, cho Ngôn Băng thoải mái xuyên qua.

Cô gái tóc tím lăn một vòng ngay tại chỗ, sau khi đứng lên, cô thật nhanh rời đi. Bởi vì toàn bộ hành trình cô đều bảo trì trạng thái ẩn thân, cho nên không có ai phát hiện ra cô.

Đạp đạp đạp…

Cô chạy lên tầng hai khu Trung Ương. Sau khi nhìn lại phương hướng tầng một, cô không phát hiện người phụ nữ tóc xanh biếc và người đàn ông tóc bạc đuổi theo.



- Hô…Hy vọng không bị ai phát hiện ra dị thường.

Ngôn Băng thở dài một hơi.

Cô lo lắng khi đại trưởng lão thành Tương Lai trở về, sau đó lão phát hiện ra trong phòng không thích hợp, sẽ mang lại phiền toái.

Chính vì vậy trong quá trình đánh nhau, cô đã cố gắng tránh đi những đỗ vật yếu ớt như bàn ghế.

- Trước tiên phải về khu Trung Ương báo cáo cho Mục Lương.

Ngôn Băng thấp giọng thì thầm, sau đó cô xoay người rất nhanh rời đi.

Cô vừa mới trở lại tầng tám Trung Ương, đã giải trừ trạng thái ẩn thân, gỡ mũ giáp xuống, lập tức trên mặt cô lộ ra vẻ mệt mỏi.

- Ngôn Băng, tới vừa vặn, ta đang muốn đi tìm ngươi.

Nguyệt Thấm Lan từ cung điện đi đến, đã chạm mặt với cô gái tóc tím.

- Chị Thấm Lan!

Ngôn Băng giật giật khóe miệng, bả vai cùng cánh tay cô vẫn đau nhức.

- Ngươi làm sao vậy?

Nguyệt Thấm Lan nhíu mày, cô đã nhận ra cô gái tóc tím có gì đó không thích hợp.

Cô quan tâm nói:

- Ngươi bị thương rồi!

Ngôn Băng thở dài, cô nghiêm mặt nói:

- Chỉ bị một chút vết thương nhỏ mà thôi, đã xảy ra một việc, chờ tới khi gặp Mục Lương đại nhân lại nói.

- Vậy đi thôi, Mục Lương cũng đang chờ tin tức.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc gật đầu.

- Vâng.

Ngôn Băng gật nhẹ đầu, cô đi theo Nguyệt Thấm Lan trở lại cung điện.

- Vừa đánh nhau với người mặc hắc bào bên cạnh đại trưởng lão thành Tương Lai sao?

Nguyệt Thấm Lan nghiêng đầu hỏi câu.

- Đúng vậy, bọn họ rất mạnh.

Sắc mặt Ngôn Băng ngưng trọng gật đầu.

- Ta cũng thấy được. Nếu không mạnh làm sao có thể làm ngươi bị thương được.

Con ngươi màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan lóe sáng.

Cô gái tóc tím mặc khôi giáp U Linh, còn có năng lực thức tỉnh là đi xuyên tường, vậy mà vẫn bị thương, đối phương nhất định không đơn giản.

………….

- Mục Lương.

Nguyệt Thấm Lan gõ cửa rồi bước vào trong thư phòng.

- Vào đi.

Giọng nói trong trẻo của anh truyền ra.

Cót két...

Cửa thư phòng bị đẩy ra, Ngôn Băng và cô gái ưu nhã lần lượt đi vào phòng.

- Mọi người trở về nhanh như vậy sao?

Nhìn thấy hai cô gái, Mục Lương kinh ngạc hỏi.

Nguyệt Thấm Lan dịu dàng giải thích:

- Ta vừa mới đi ra sảnh chính thì tình cờ gặp phải Ngôn Băng trở về.

Mục Lương nghe vậy liền dời lực chú ý lên người cô gái tóc tím, sau đó anh phát hiện phần lân phiến năm màu trên vai nàng hơi trũng xuống, mơ hồ có thể nhìn ra là bốn dấu tay.

- Ngươi bị thương sao?

Anh nhíu mày hỏi.

- Cái này chỉ là vết thương rất nhẹ.

Ngôn Băng hơi gật đầu đáp.

Mục Lương giơ tay lên, nguyên tố sinh mệnh ngưng kết ở trong lòng bàn tay, sau đó hóa thành một đoàn ánh sáng màu xanh lục có kích cỡ bằng một trái bóng bàn rồi rơi xuống trên người cô gái tóc tím.

Hiệu quả trị liệu của nguyên tố sinh mệnh mạnh hơn Nước Mắt Thiên Sứ rất nhiều, nó có thể khiến cho vết thương khỏi nhanh trong khoảng thời gian rất ngắn.

Nhưng nguyên tố sinh mệnh có một nhược điểm, nó không cách nào rời khỏi cơ thể Mục Lương để cất giữ riêng biệt, cho nên không thích hợp mở rộng sử dụng.

Ngôn Băng nhíu mày, bả vai và cánh tay truyền đến một ít ngứa ngáy, nơi xương cốt đứt gãy liền lại, máu bầm tan đi.

Sau mấy hơi thở, cô cảm thấy toàn thân nhẹ như yến, một thân mỏi mệt đã hoàn toàn bị trừ khử.

- Ngươi cảm thấy thế nào rồi?

Mục Lương quan tâm hỏi.

Ánh mắt màu tím của Ngôn Băng lấp lóe, nàng cung kính nói:

- Cám ơn thành chủ đại nhân, vết thương của ta đã biến mất rồi.

- Vậy bây giờ ngươi nói đi, chuyện gì đã xảy ra?

Mục Lương bình tĩnh hỏi.

Vẻ mặt của Ngôn Băng lập tức trở nên nghiêm túc, chân thành nói:

- Đại nhân, có vẻ như ta đã tìm được Khải Na rồi.

- Thật sao? Hiện tại, cô ấy thế nào?

Nguyệt Thấm Lan nghe được lời này lập tức hỏi.

- Cô ấy rất mạnh, nhưng tay chân đã bị biến đổi thành tài liệu hung thú, trên người còn khảm nạm tinh thạch hung thú.....

Ngôn Băng miêu tả kỹ càng chuyện đã xảy ra.

-....

Đôi mắt đen láy của Mục Lương trở nên thâm thúy, ngón tay cong lại nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

Nguyệt Thấm Lan nhăn mày, vẻ mặt nghiêm túc suy đoán:

- Bọn họ là sau khi trở thành Linh khí mới trở nên mạnh mẽ như vậy hay vốn dĩ đã mạnh như vậy rồi.....?

Nếu là sau khi trở thành Linh khí mới trở nên mạnh hơn, như vậy thành Tương Lai có thể nhanh chóng gia tăng thực lực tổng hợp bằng vào hạng kỹ thuật này.

- Thành chủ đại nhân, chúng ta có nên mang bọn họ về không?

Ngôn Băng thấp giọng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận