Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2121: Thuốc Mới - Khắc Tinh Ẩn Thân



Ngay sau đó, hai mắt của Cầm Phi Nhi lập tức mở to, phản xạ có điều kiện mà lùi lại hai bước, vươn tay ngăn trở bàn tay của Vân Hân.

Vân Hân gật gù khen ngợi:

- Không tệ, còn có thể duy trì cảnh giác.

- Thì ra là chị Vân Hân.

Cầm Phi Nhi thở phào nhẹ nhõm, sau đó khẽ ngáp một cái, giơ tay dụi khóe mắt.

Vân Hân gật đầu rồi nhìn về phía cửa phòng làm việc, thấp giọng hỏi:

- Bệ hạ còn chưa đi ra ngoài à?

- Chưa đâu

Cầm Phi Nhi lắc đầu, cô giữ cửa suốt một đêm, không hề thấy Mục Lương mở cửa bước ra lần nào.

- Không biết bệ hạ đang bận rộn cái gì.

Vân Hân nhỏ giọng thầm thì, ngước mắt nhẹ giọng nói:

- Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, tới phiên ta canh gác rồi.

- A cáp ~~~

- Vâng!

Cầm Phi Nhi lại ngáp một cái, nhếch miệng cất bước chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, trong phòng làm việc truyền ra âm thanh trong trẻo của Mục Lương:

- Thành công rồi!

Cầm Phi Nhi và Vân Hân liếc nhau, cái gì thành công?

Hai người chưa nghi ngờ được bao lâu thì cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Mục Lương nâng một kiện linh khí đi tới.

Ngoại hình của linh khí mới như một tổ hợp hoàn chỉnh, giống hình hộp chữ nhật được ghép lại với một tiết hình trụ, mặt trên được khảm nạm bốn viên tinh thạch ma thú.

- Bệ hạ.

Cầm Phi Nhi và Vân Hân đều ngoan ngoãn hành lễ.

- Ừm.

Mục Lương mỉm cười gật đầu.

Vân Hân không nhịn được lòng tò mò, ngây thơ hỏi:

- Bệ hạ, đây là cái gì vậy?

Anh suy nghĩ một chút rồi đáp:

- Tên à? Ta chuẩn bị gọi nó là Động Cơ Điện Lực.

Anh nghiên cứu suốt một ngày một đêm mới chế tạo ra ra được thứ này, nó có thể lợi dụng Lôi Châu hoặc điện lực để tạo thành nguồn năng lượng để sử dụng một cách hoàn mỹ.

Tiểu hầu gái đưa mắt nhìn nhau, dù nghe tên nhưng các cô vẫn không biết đây là cái gì.

Mục Lương không giải thích nhiều, thu hồi Động Cơ Điện Lực có kích cỡ chừng một mét, hỏi:

- Bữa sáng chuẩn bị xong chưa?

Vân Hân thanh thúy trả lời:

- Bệ hạ, hiện tại mới sáu giờ, các tiểu hầu gái vừa mới bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

- Ừm, vậy ta đi rửa mặt trước.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

- Vâng, bệ hạ.

Vân Hân và Cầm Phi Nhi ngoan ngoãn hành lễ.

Mục Lương cất bước trở về thư phòng, Vân Hân đi phòng bếp hỗ trợ chuẩn bị bữa sáng, Cầm Phi Nhi có thể nghỉ ngơi mấy giờ.

- Mục Lương, Mục Lương ~~~

- Cộp cộp cộp ~

Vưu Phi Nhi chạy nhanh về phía thư phòng, trong lòng còn ôm một cái bình lưu ly.

Ngoài thư phòng, Thanh Vụ giơ tay lên ra hiệu:

- Tiểu thư Vưu Phi Nhi, bệ hạ đang tắm.....

Tiểu hầu gái chưa nói hết câu thì cô gái cột tóc hai chùm đã đẩy cửa bước vào, sau đó mắt chạm mắt với Mục Lương mới vừa bước ra từ phòng tắm.

Phần lớn thời gian Mục Lương đều ở thư phòng, cho nên trong thư phòng không chỉ có phòng nghỉ mà còn có cả phòng thay đồ, phòng tắm và phòng giữ quần áo.

- Ực ~

Đôi mắt đẹp của Vưu Phi Nhi khẽ run rẩy, nàng nhìn chằm chằm anh chỉ bọc mỗi một chiếc khăn tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn dần đỏ bừng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Tí tách ~~~

Đuôi tóc của Mục Lương vẫn còn có bọt nước nhỏ giọt xuống, Vưu Phi Nhi vội vàng cúi đầu, ôm chặt bình lưu ly trong ngực hơn nữa.

Thanh Vụ vội lặp lại câu vừa rồi:

- Tiểu thư Vưu Phi Nhi, bệ hạ đang tắm…

- Ngươi đi xuống đi.

Mục Lương hơi nâng cằm ra hiệu.

- Vâng.

Thanh Vụ ngoan ngoãn gật đầu, đóng cửa thư phòng lại.

Anh nhìn về phía cô gái tóc vàng, cười hỏi:

- Có chuyện gì mà trông ngươi vội vội vàng vàng như vậy hả?

Vưu Phi Nhi lén lút ngẩng đầu liếc nhìn một cái, phát hiện Mục Lương đã mặc áo bào rộng thùng thình, che chắn cơ thể cường tráng, chỉ lộ ra lồng ngực trắng nõn.

Yết hầu của nàng nhấp nhô, nhỏ giọng nói:

- Mục Lương, ta lại phát minh ra một loại ma dược mới.

- Ồ, là loại ma dược gì thế?

Mục Lương cảm giác hứng thú hỏi.

Cô đưa ra bình lưu ly ôm trong ngực, ngây thơ đáp:

- Đây là ma dược có thể khiến người ẩn thân phải hiện hình.

Trong bình lưu ly là một loại bột màu bạc trắng, nhẹ nhàng lay thân bình thì bột phấn cũng lay động theo, nhẹ giống như là không hề có chút trọng lượng.

- Có thể để cho người ẩn thân hiện hình?

Mục Lương hơi nhướng mày.

Vưu Phi Nhi quay đầu nói:

- Đúng vậy, bất kể là Giác Tỉnh Giả hay người thi triển ma pháp đều có thể hiện hình, mặc linh khí và ma cụ cũng có tác dụng.

- Nguyên lý là cái gì?

Mục Lương tiếp nhận chiếc bình trong tay cô gái tóc vàng.

Vưu Phi Nhi giải thích:

- Loại bột phấn này rất nhẹ, khi bay trong không trung sẽ bám vào vật thể gần đó, nó sẽ không phát sinh biến hóa bởi bất cứ ma pháp hay năng lực nào.

Mục Lương kinh ngạc nói:

- Hiện hình vật lý sao?

- Ngươi muốn thử một chút không?

Vưu Phi Nhi đề nghị, trong giọng nói hiện lên ý nóng lòng muốn thử.

- Ừ, thử xem!

Mục Lương đưa trả bình lưu ly cho cô gái cột tóc hai chùm, sau đó cơ thể tiến vào trạng thái ẩn thân.

Vưu Phi Nhi thấy thế thì từ từ mở nắp bình ra, nhẹ nhàng lắc miệng bình để bột phấn bay ra ngoài, chẳng mấy chốc đã khuếch tán toàn bộ thư phòng.

Chỉ trong thời gian mấy hơi thở thì anh đang ngồi trên long ỷ đã hiện hình, bên ngoài cơ thể bám vào một tầng bột phấn màu trắng bạc, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.

- Xem ra hiệu quả không tệ.

Mục Lương kinh ngạc bình luận.

Vưu Phi Nhi hất cằm lên, phách lối nói:

- Đương nhiên rồi, ta đã thí nghiệm thử.



Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, cơ thể lại tiến vào trạng thái ẩn thân, thế nhưng bột phấn trắng bạc vẫn còn cho nên người khác có thể nhìn thấy đường nét cơ thể của mình, gật đầu, ôn hòa khen ngợi:

- Rất tốt, có thể dùng để đối phó những kẻ địch có thể ẩn thân.

Mục Lương giơ tay lên rồi nắm chặt lại, bột phấn khuếch tán khắp nơi trong thư phòng lập tức hội tụ trong lòng bàn tay của hắn, sau đó trở lại trong bình lưu ly.

- Đúng vậy, ta gọi nó là Sát Thủ Ẩn Thân.

Vưu Phi Nhi mềm mại nói.

Đôi mắt đen của Mục Lương chớp chớp, buồn cười nói:

- Ngươi không tính đổi cái tên khác sao?

- Sao vậy? Tên này không tốt sao?

Vưu Phi Nhi quay đầu nhìn Mục Lương.

Mục Lương ôn hòa thương lượng:

- Không phải là không tốt, chỉ là có chút khó đọc..... Gọi là Khắc Tinh Ẩn Thân thế nào, ngươi thấy được chứ?

- Được!

Vưu Phi Nhi gật đầu không thèm để ý.

Mục Lương giơ tay xoa đầu Vưu Phi Nhi, khen ngợi:

- Ngươi càng ngày càng lợi hại.

Vưu Phi Nhi có chút chột dạ nhìn khắp nơi, nhỏ giọng thầm thì:

- Nó là do ta bất ngờ nghiên cứu ra được.

- Vận khí cũng là một loại thực lực.

Mục Lương mỉm cười nói.

- Ừ, ngươi nói gì cũng đúng!

Cô vô điều kiện mà nhận đồng lời nói của anh.

Mục Lương nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cô gái tóc vàng, ôn hòa nói:

- Xem ra dạo gần đây ngươi có nghỉ ngơi, trạng thái tinh thần nhìn tốt hơn trước rất nhiều.

Đôi mắt của Vưu Phi Nhi khẽ run rẩy, đỏ mặt nhỏ giọng nói:

- Nếu ta lại không nghỉ ngơi thì ngươi sẽ đóng cửa Sở Nghiên Cứu nha.

Bạn cần đăng nhập để bình luận