Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 451: Cha Ngươi Sẽ Giải Quyết

Bốn phút trôi qua, kết thúc thời gian một ca khúc.
- Bộp bộp bộp !
Mục Lương vỗ tay, lại làm cho hai cô có chút nghi hoặc, làm cái gì vậy?
- Ở quê hương của ta, vỗ tay có ý là khen ngợi.
Mục Lương mỉm cười giải thích.
- Mục Lương, bao giờ có thể nghe được âm thanh dễ nghe này?
Mễ Nặc hỏi với giọng nói trong trẻo.
Mục Lương hiểu ý của cô gái, chỉ là chuyện nhạc cụ nhạc đệm này, khó có thể hoàn thành trong một thời gian ngắn.
Sau khi làm ra được nhạc cụ, còn phải tìm kiếm người có tài năng, nghe hiểu được nhạc lý mới được.
- Chờ thêm một khoảng thời gian nữa.
Mục Lương dịu dàng lên tiếng.
Anh quyết định bớt thời giờ chế tạo ra nhạc cụ đơn giản trước đã, ví dụ những nhạc cụ như cây sáo, tiêu, trống, sau đó sẽ sắp xếp người đi luyện tập.
- Ừm, không vội.
Mễ Nặc ngoan ngoãn đáp.
- Đúng rồi, Mục Lương, khoảng chừng giữa trưa là có thể đến thành Dạ Nguyệt.
Nguyệt Thấm Lan nhẹ giọng nhắc nhở một câu.
- Ta biết rồi.
Mục Lương chậm rãi gật đầu, thản nhiên bình tĩnh nói:
- Nhớ kỹ để cho Thành Phòng Quân chuẩn bị sẵn sàng, lưu ý tình hình trên không trung.
Thành Dạ Nguyệt là thành phố của Ma Cà Rồng, Ma Cà Rồng đều sẽ bay, cần đặc biệt quan tâm đến bầu trời bên trong mới được.
- Ta biết rồi.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.
Ầm ầm !
Mặt đất chấn động, Tiểu Huyền Vũ giống như núi đạp đất tiến lên.
Đường chân trời bầu trời, Ma Cà Rồng đập cánh bay về phía trước, hắn bị Tam Trưởng Lão phái đi thám thính tin tức.
- Tiếng gì vậy?
Hắn đập cánh lơ lửng giữa không trung, đôi mắt màu đỏ ngòm nhìn chằm chằm đường chân trời xa xa.
Ầm ầm !
Tiếng chấn động càng lúc càng lớn.
Trên đường chân trời, Man Thú Hoang Cổ khổng lồ xuất hiện, nó giống như một ngọn núi lớn di động, khí thế hùng hổ mà đến.
Ở trên không trung, sắc mặt của Ma Cà Rồng tràn ngập hoảng sợ, cơ thể không nhịn được phát run, khí tức Man Thú Hoang Cổ cấp tám trước mặt đè áp tới.
Hắn sợ đến nỗi quên đập cánh, cơ thể giống như vật rơi tự do xuống, sau khi, hắn khôi phục lại tinh thần lại, cứng ngắc đập cánh duy trì cơ thể.
Ánh mắt hắn tràn đầy hoảng sợ, la thất thanh:
- Man Thú Hoang Cổ này, có hơi cũng quá lớn!
- Đi về bẩm báo trưởng lão trước đã.
Ma Cà Rồng kiềm nén sợ hãi trong lòng, hết sức đập cánh, vội vã quay đầu bay trở về.
Bên trên Sơn Hải Quan, Vệ Cảnh buông ống nhòm xuống, không thèm để ý Ma Cà Rồng đã rời đi.
Hắn xoay người nhìn phía trận địa sẵn sàng đón nhóm quân địch Thành Phòng Quân, cất giọng hô lớn:
- Giữ vững cảnh giới, chẳng mấy chốc sẽ đến thành Dạ Nguyệt, đều xốc lại tinh thần cho ta.
- Vâng!
Nhóm Thành Phòng Quân cùng hô lớn kêu lên.
Vệ Cảnh nghiêm mặt, đứng ở chỗ cao nhìn phía bên ngoài Sơn Hải Quan, lại sắp đến thành phố mới.
Một tiếng sau, Ma Cà Rồng đi điều tra tin tức đã trở lại thành Dạ Nguyệt, hắn đáp xuống đất liền vội vã chạy như điên về hướng tòa thành.
- Tam trưởng lão, Đại trưởng lão.
Hắn hốt hoảng chạy vào tòa thành, vừa chạy vừa hô.
- Vội vàng hấp tấp, quá thất lễ.
Lan Na ngước mắt lãnh đạm nói.
Cô mới đi ra từ phòng họp, lúc này sắc mặt của cô rất khó nhìn, bởi vì chuyện của tiểu công chúa, bị Tam Trưởng Lão trách phạt.
- Đại Chấp Sự, Man Thú Hoang Cổ đang cõng thành Huyền Vũ tiến tới.
Ma Cà Rồng lộ vẻ hoảng sợ nói.
Lan Na cau mày lại, thản nhiên hỏi:
- Cách thành Dạ Nguyệt còn xa lắm không?
- Với tốc độ di chuyển của Man Thú Hoang Cổ, khoảng chừng thời gian ba đống lửa trại là có thể tới ngoài thành.
Ma Cà Rồng dự đoán nói.
- Ta biết rồi, ngươi đi nói cho mấy người Đại Trưởng Lão biết đi.
Đôi mắt màu vàng óng của Lan Na lấp lóe, mang theo bực dọc đầy mình rời khỏi tòa thành.
- Vâng.
Ma Cà Rồng cung kính đáp lại, nghiêng người sang bước nhanh đi về hướng phòng họp.
Sau khi thông báo với hầu gái ở cửa ra vào, hắn đi vào trong phòng họp thì nhìn thấy Đại trưởng lão và Tam trưởng lão.
- Có tung tích thành Huyền Vũ sao?
Áo Lợi Ba ngước mắt trầm giọng hỏi.
- Đúng vậy, Tam trưởng lão.
Ma Cà Rồng một tay che ngực cúi đầu, cung kính nói:
- Man Thú Hoang Cổ đang hướng đến thành Dạ Nguyệt, sau khoảng ba đống lửa trại sẽ đến bên ngoài thành Dạ Nguyệt.
- Ba đống lửa trại sao, đúng là tới rất nhanh.
Áo Lợi Ba hừ lạnh một tiếng.
Cát Tư ngước mắt bình tĩnh hỏi:
- Thành Huyền Vũ, như thế nào?
- Đại trưởng lão... Thuộc hạ không dám tới gần, Man Thú Hoang Cổ kia thực sự quá lớn, tản mát ra khí thế... Ta không dám tới gần.
Ma Cà Rồng càng cúi đầu thấp xuống.
- Không có chút tiền đồ!
Áo Lợi Ba hừ lạnh một tiếng.
Cơ thể Ma Cà Rồng run lên, kiên trì tiếp tục nói:
- Tam trưởng lão, Man Thú Hoang Cổ kia thực sự rất lớn, nó giống như một ngọn núi lớn vậy.
- Lui ra đi.
Cát Tư lạnh lùng liếc nhìn Ma Cà Rồng đang quỳ gối.
- Vâng.
Sắc mặt của tên Ma Cà Rồng này trắng bệch, đứng dậy khom người rời khỏi phòng họp.
- Đại ca, ta đi gặp cái gọi là thành Huyền Vũ kia một lát.
Áo Lợi Ba đứng lên nói.
Cát Tư chậm rãi nhắm con mắt lại, lạnh nhạt nói:
- Ừm, đi đón Hi Bối Kỳ về.
- Ta biết rồi.
Áo Lợi Ba nhếch môi cười âm u lạnh lẽo, lộ ra bốn chiếc ranh hút máu sắc bén.
.....
Giữa trưa, trời cao vẫn có bụi mờ mờ.
Bên ngoài thành Dạ Nguyệt, mặt đất chấn động, Rùa Đen giống như ngọn núi lớn chậm rãi đi về hướng thành Dạ Nguyệt.
Bên trong thành Dạ Nguyệt, sắc mặt của mọi người đại biến, tường thành cao hơn mười mét, căn bản là không có cách ngăn trở thân hình khổng lồ của Rùa Đen.
Soạt soạt soạt…
- Chạy mau, Man Thú Hoang Cổ tấn công thành!
Hầu hết mọi người đều bắt đầu hoảng sợ chạy trốn.
- Trốn, có thể trốn nơi nào?
Một vài Huyết Nô vẻ mặt ngây ngô, sắc mặt của họ trắng bệch đứng tại chỗ, trong ánh mắt không còn khát vọng sống.
Cơ thể bọn họ gầy như que củi, làn da mỏng không có sức sống, giống như từng cỗ thây khô.
Những Huyết Nô này đã nhận hết giày vò ở thành Dạ Nguyệt, có lẽ chết càng là một loại giải thoát.
- Gào gào!
Bên trong thành Dạ Nguyệt, hung thú bị nuôi nhốt đều xao động, bắt đầu điên cuồng giãy giụa dây xích trên người, va đập vào lồng giam đang trói lại bọn chúng.
Lại qua một lát, đám hung thú phát hiện không cách nào thoát đi, chỉ có thể quỳ rạp trên đất, cúi đầu tựa như đang nghênh tiếp Quân Chủ đến.
- Những hung thú này làm sao vậy?
Huyết Nô chăn nuôi hung thú đều ngạc nhiên nghi hoặc.
Tất nhiên mãi cho đến khi bọn họ nhìn thấy Man Thú Hoang Cổ đến ngoài thành, mới hiểu được vì sao hung thú trong thành lại nằm sấp dưới mặt đất run lẩy bẩy.
Trên tường thành, ánh mắt Lan Na ngưng trọng, chăm chú nhìn hung thú khổng lồ giống như núi ở nơi xa đang đến gần.
Tốc độ đi của Man Thú Hoang Cổ chậm dần, nhưng mỗi lần cất bước đều làm cho mặt đất rung chuyển.
Ngay cả tường thành thành Dạ Nguyệt cũng bị chấn động nhẹ nhàng lắc lư, một số kiến trúc nhỏ trong thành, càng giữa chấn động trực tiếp sụp đổ.
- Gào !
Rùa Đen ngửa mặt lên trời gầm rú một tiếng, sóng âm truyền khắp mười mấy dặm xung quanh.
- Sao lại lớn như vậy?
Trên tường thành, sắc mặt Áo Lợi Tư trắng bệch, bên trong đôi mắt màu vàng óng có ý sợ hãi.
Hắn là chấp sự trung cấp, là con trai của Tam Trưởng Lão.
- Cha ngươi sẽ giải quyết.
Lan Na nhẹ nhàng nói lời chế giễu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận