Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 159: Nông Nghiệp Nuôi Trồng?

Dù sao thì hắn cũng mới gia nhập vào thành Huyền Vũ chưa được mấy ngày, đối với người trong phủ thành chủ cũng không quen, mấy ngày này đều là tuần tra, hoặc ở nhà.
Ngược lại, Tán Viêm ở nhà nghe vợ của mình nói về thư ký của thành chủ, tất cả đều khen đối phương rất giỏi, rất tốt bụng.
Hiện tại cũng là lần đầu tiên gặp trực tiếp thư ký.
Nguyệt Thấm Lam nhìn sơ qua ba người, nhàn nhạt gật đầu một cái.
Cô nhẹ vuốt tóc vén vào tai, mỉm cười hỏi Mục Lương:
- Đội săn bắn đã hoàn thành việc cải cách chưa?
- Vừa mới bắt đầu mà thôi.
Mục Lương hơi lắc một cái đầu.
Hiện tại mới chỉ có tuyên bố kế hoạch cải cách, bắt đầu thực hiện cũng không có chút gì gọi là dễ dàng.
Anh khoát tay đối với ba người Vệ Cảnh, ý bảo là ba người có thể rời đi.
Ba người Vệ Cảnh chào một cái, xoay người rời khỏi rất nhanh.
- Ly Nguyệt, việc phân bố rút thăm cho thành viên Thành Phòng Quân sẽ do cô sắp xếp nha?
Mục Lương điềm đạm, hỏi.
- Được.
Ly Nguyệt gật đầu nhẹ, xoay người rời đi.
Nguyệt Thấm Lam nghe được tiếng người, cũng không thấy được bóng dáng người đó.
Cô có chút bối rối không biết có chuyện gì đã xảy ra sau lưng mình.
- Ẩn thẩn rất lợi hại nhỉ?
Nguyệt Thấm Lam nhỏ giọng hỏi.
Cô cảm giác có người đang đứng bên cạnh mình, ít nhiều gì cũng có chút không được tự nhiên.
- Các cô ấy mới chỉ có ẩn thân ở bên ngoài.
Mục Lương nhẹ giọng nói.
Vào đến khu vực trung ương, hai cô ấy không cần phải ẩn thân nữa.
Chỉ có ra ngoài bảo vệ Mục Lương, hoặc lúc làm một số nhiệm vụ đặc thù, mới có thể tiến hành trạng thái ẩn thân của mình.
- Thì ra là như vậy.
Nguyệt Thấm Lam chợt gật đầu.
Mục Lương nhìn về phía đoàn người đang vây quanh Vệ Ấu Lan.
Mồ hôi trên trán Vệ Ấu Lan đang rơi xuống từng hột, cô bé đang hốt hoảng ghi chép tên từng người ghi danh, lộ ra một nhược điểm rất lớn.
- Để cho một mình cô ấy làm, cô ấy có thể giải quyết được sao?
Mục Lương nhẹ giọng hỏi.
- Cô ấy sẽ từ từ thích ứng được.
Nguyệt Thấm Lam mấp máy đôi môi đỏ mọng.
Cô không biết nên làm sao, biết rằng tên mỗi người không có mấy chữ, thế nên chỉ có thể lôi kéo cô bé ấy đến làm bất chấp sống chết.
- Tiểu Lan, chịu đựng.
Mễ Nặc nhỏ giọng thầm thì một tiếng.
Mễ Nặc quơ quơ, xem như đang cầu nguyện cho Vệ Ấu Lan.
- Phi Nhan đi ra Phố Buôn Bán rồi hả?
Mục Lương buồn cười liếc mắt Mễ Nặc một cái.
- Đúng vậy, cầm bản vẽ của ngươi đi Phố Buôn Bán kiểm tra rồi.
Nguyệt Thấm Lam buồn khổ nói.
Cô nghĩ đến đêm qua, Mục Lương đưa bức hình vẽ trên da thú ba ngày qua giao cho các cô, tất cả đều là lắp đặt thiết bị, cách bày đồ dùng trong nhà, cách trang trí cửa hàng... đều đang trong quá trình xây dựng.
Cô và mấy người kia đều phải nhận những nhiệm vụ phức tạp như vậy, nghĩ lại cảm thấy rất đau đầu.
- Người biết chữ được mấy người, người có thể chiến đấu được mấy người? Mau nhanh chóng kể tên ra mấy người đó cho ta biết.
Đôi mắt màu đen của Mục Lương có hơi lơ đãng, làm bộ không phát hiện Nguyệt Thấm Lam đang nhìn mình.
Anh chính là không còn cách nào, người biết chữ ở thành Huyền Vũ quá ít, người có thể sử dụng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
- Hiện nay cần phải tuyển người làm.
Nguyệt Thấm Lam bất đắc dĩ thở dài.
Cô cũng không nghĩ rằng sẽ có nhiều chuyện tới như vậy, quả thật, việc nhiều hơn rất nhiều so với trước đây, bận rộn đến choáng váng đầu óc.
- Chuyện ở nơi đây ta giao cho ngươi, ta đi nghiên cứu quân phục một chút.
Mục Lương đột nhiên nghĩ đến tơ của Nhện Quỷ Đỏ, dường như có thể dùng làm tài liệu chế tạo quân phục.
- Người đừng quên, chúng ta cần một lượng lớn khúc gỗ.
Nguyệt Thấm Lam đứng ở phía sau nhắc nhở:
- Ta dừng lại một nơi tìm khúc gỗ là được.
Nếu như hiện tại, nói thành Huyền Vũ thiếu nhất là cái gì, đó chính là gỗ.
Đồ dùng trong nhà, bộ đồ ăn, các thiết bị lắp đặt cho cửa hàng Phố Buôn Bán, đều cần sử dụng một lượng lớn khúc gỗ.
- Ta biết rồi.
Mục Lương dừng bước lại, gật đầu.
Anh dùng tâm linh tương thông truyền đạt cho Nham Giáp Quy, phân công nói:
- Tiểu Huyền Vũ, tìm một khu rừng khô dừng lại.
- Ngao ngao !
Nham Giáp Quy gầm nhẹ một tiếng biểu thị như đã nghe được.
- Còn cần phải dự trữ một lượng lớn thịt tươi, đã mấy ngày rồi chúng ta không cho người đi săn thú.
Nguyệt Thấm Lam nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Nếu không... Thịt tươi còn lại không thể chống đỡ được mấy ngày nữa.
- Ta sẽ dẫn đội đi săn thú.
Mục Lương mỉm cười đáp.
Anh cảm thấy vừa lúc đi tìm một chút, tìm xem có động vật gì có thể thuần dưỡng đem về luôn một thể.
Hoặc, tìm kiếm một ít thực vật có thể trồng để cho động vật ăn, hiện tại, đồng ruộng còn rất nhiều đất trống, chỉ cần trồng thêm một ít thực vật là có thể bắt đầu nuôi trồng quy mô lớn.
- Ngươi thành lập Thành Phòng Quân, sau này bọn họ đều sẽ không đi săn thú nữa sao?
Ba ngày qua, Nguyệt Thấm Lam vẫn muốn tìm cơ hội hỏi chuyện đó.
- Đương nhiên phải đi, bọn họ làm Thành Phòng Quân không ảnh hưởng đến việc săn bắn.
Mục Lương còn muốn xem việc săn bắn là huấn luyện thực chiến đấu.
Mỗi lần săn bắn, sẽ phái ra hai nhánh quân đội, để cho bọn họ đi săn cạnh tranh nhau, như vậy mới có thể đốc thúc lẫn nhau tiến bộ.
Cho dù sau này, nghề nuôi trồng ở thành Huyền Vũ phát triển, hoạt động săn thú cũng sẽ không bị bỏ, thậm chí biết biến thành một nhiệm vụ của quân đội.
- Vậy là tốt rồi.
Nguyệt Thấm Lam thở phào nhẹ nhõm.
Cô chỉ sợ Mục Lương bao luôn việc săn thú, như vậy đối với Thành Phòng Quân mà nói ngược lại thì một việc hại, sẽ nuôi ra một đám không có gì ngoài sức chiến đấu.
Mục Lương quay trở lại khu vực trung ương với hai cô gái, sau đó triệu hoán Nhện Quỷ Đỏ đến.
- Xèo xèo !
Nhện Quỷ Đỏ to cỡ bốn mét, bò lên khu vực trung ương dọc theo tường thành, đi tới trước mặt anh.
- Ngày hôm nay làm phiền ngươi tới giúp mọi người một chút.
Mục Lương vỗ đầu của Nhện Quỷ Đỏ.
- Xèo xèo !
Nhện Quỷ Đỏ vui vẻ gật đầu.
Ánh mắt của Mễ Nặc hiện lên vẻ thương hại, nhìn giống như đứa bé, được một lúc lại vui vẻ bình thường.
Cô nghĩ tới lúc trước mình cũng vui vẻ như vậy, sau lại bị nhổ miếng vảy, kêu thảm thiết lên.
Ngải Lỵ Na hiện ra thân ảnh, hiếu kỳ nhìn Nhện Quỷ Đỏ, hôm đó, buổi tối nhìn thấy không rõ ràng, bây giờ nhìn rõ cảm nhận được một loại cảm giác hung hãn.
- Ta cần dùng tơ nhện của ngươi để dệt vải.
Mục Lương kéo kéo y phục trên người cho Nhện Quỷ Đỏ xem.
Anh cần quân phục mới có thể trang bị phòng ngự tốt hơn cho quân lính, dù sao bồi dưỡng đều là tinh anh, nhân số ít nhưng có thể lấy một chọi mười người.
Đội viên bình thường không có biện pháp lấy một chọi mười, phải cần trang bị tốt hơn, nghiêm nghị huấn luyện có thể miễn cưỡng đạt được.
Nhện Quỷ Đỏ có hơi mờ mịt, không hiểu nhiều ý trong lời của Mục Lương.
- Tiến đến, ta làm mẫu cho ngươi xem.
Mục Lương mang theo một con nhện khổng lồ đi về phòng làm việc.
Anh cũng có thể phun ra tơ, nhưng có động vật thuần dưỡng hỗ trợ sẽ không cần tự mình động thủ.
- Xèo xèo !
Nhện Quỷ Đỏ vui vẻ đi theo sau.
Mễ Nặc cũng không có theo sau, xoay người đi vào, bắt đầu được huấn luyện giống như thường ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận