Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1634: Yến Hội Bắt Đầu

Thành Huyền Vũ, trên đường chính ngoại thành, vài xe thú đang chạy nhanh như bay.

Ngao Minh ~~~

Trong buồng chiếc xe thú đầu tiên, Tề Nhĩ Nạp, Đức Đức Đa Nhĩ, Lăng Hương ngồi ở hai bên, ăn ý nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe.

- Đây chính là thành Huyền Vũ sao, lớn quá.

Đức Đức Đa Nhĩ kinh ngạc nói. Tề Nhĩ Nạp trầm giọng nói:

- Lớn gần bằng một số vương quốc nhỏ.

Hắn chưa nhìn tổng thể thành Huyền Vũ, chỉ là lúc ở bến tàu đã thấy được kích thước của Rùa Đen, sau đó so sánh với hàng chục vương quốc lớn nhỏ trên đại lục, diện tích vương quốc nhỏ nhất tương tự như thành Huyền Vũ.

- Không thể không nói, thành Huyền Vũ thật sạch sẽ.

Đức Đức Đa Nhĩ thu lại ánh mắt đang nhìn phía ngoài cửa sổ.

Lăng Hương giải thích:

- Ở thành Huyền Vũ không thể ném rác lung tung, mỗi ngày còn có người quét tước đường cái, nên mới sạch như vậy.

- Sao ngươi biết?

Tề Nhĩ Nạp nhìn về phía con gái.

- Những điều này đều là Lan Đế nói với ta.

Lăng Hương ngây thơ nói.

- Lan Đế, bằng hữu mà ngươi mới quen?

Tề Nhĩ Nạp hỏi.

- Vâng, Lan Đế nấu cơm rất ngon, còn có thể biến thành chim lớn.

Lan Đế hưng phấn nói.

- Có thể biến thành chim lớn?

Tề Nhĩ Nạp cùng Đức Đức Đa Nhĩ liếc nhau, đây là loại ma pháp gì? Đức Đức Đa Nhĩ còn muốn hỏi thêm, nhưng bị ánh mắt của cha ngăn lại.

- Oa, cái cây này thật lớn!

Lăng Hương đột nhiên kêu lên, định thò đầu ra khỏi cửa xe.

- Chú ý an toàn, đừng thò đầu ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài buồng xe, Thành Phòng Quânđang lái xe hô to một tiếng.

Lăng Hương bị sợ hãi, rụt đầu vào xe ngựa theo phản xạ có điều kiện.

- Ngươi thấy cái gì?

Tề Nhĩ Nạp cau mày hỏi.

- Một cái cây rất lớn.

Lăng Hương khoa trương duỗi tay miêu tả.

- Một thân cây mà thôi, có thể lớn đến mức nào?

Chân mày Đức Đức Đa Nhĩ cau lại, đưa tay đẩy cửa khoang xe.

Cọt kẹt ~~~ Cửa thùng xe mở ra, gió mát tràn vào, tầm mắt đột nhiên rộng lớn hơn. Thành Phòng Quân đang lái xe quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó mắt nhìn phía trước tiếp tục lái xe.

Đức Đức Đa Nhĩ trừng lớn hai mắt, khi nhìn thấy cái cây to trong miệng muội muội, nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối.

- Cái cây này cũng quá lớn đi.

Hắn kinh ngạc lên tiếng.

Tề Nhĩ Nạp cũng thò đầu ra, cũng nhìn thấy Trà Thụ Sinh Mệnh to lớn, tán cây như bầu trời, mang đến hiệu ứng thị giác kinh ngạc.

Lăng Hương lẩm bẩm:

- Nó rất lớn phải không?

- Các hạ, đây là cây gì?

Đức Đức Đa Nhĩ nhìn về phía quân phòng thành.

- Đó là Thánh Thụ của thành Huyền Vũ.

Thành Phòng Quân thuận miệng đáp.

- Thánh Thụ thành Huyền Vũ, có gì đặc biệt không?

Lăng Hương tận dụng mọi thứ mà hỏi.

Thành Phòng Quân suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nói:

- Biết phát sáng, có tính là đặc biệt không?

Hắn chỉ là Thành Phòng Quânbình thường, cũng không biết nhiều lắm về Trà Thụ Sinh Mệnh, chỉ biết một chút tin tức mà đại đa số người đều biết.

- Phát sáng?

Lăng Hương nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu lắm.

Hắn trầm giọng nói:

- Trời sắp tối rồi, tối nay các ngươi có thể chứng kiến.

Ba người Tề Nhĩ Nạp liếc nhau, lui về bên trong buồng xe ngồi xuống.

Đức Đức Đa Nhĩ trầm giọng nói:

- Cha, ta luôn cảm thấy cây đại thụ kia không đơn giản.

- Được coi là Thánh Thụ, đương nhiên sẽ không đơn giản.

Tề Nhĩ Nạp lạnh nhạt nói.

- Không phải chỉ là một thân cây sao?

Lăng Hương nhỏ giọng thầm thì, quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Rầm rập ~~~ Cách đó không xa truyền đến tiếng động, mặt đất cũng khẽ rung lên.

- Có vật gì đang tới.

Lăng Hương nghiêng đầu nhìn lại.

Cũng không lâu lắm, đoàn tàu lửa cao tốc đã lọt vào tầm mắt của mọi người, sau đó tăng tốc vượt qua xe quái thú.

- Đó là cái gì?

Lăng Hương kinh ngạc kêu thành tiếng.

Tề Nhĩ Nạp và Đức Đức Đa Nhĩ cũng nhìn thấy xe lửa, đồng thời nhận ra đầu máy xe lửa là một ma cụ cao cấp, điều này khiến hai người bị sốc triệt để.

- Đó là xe lửa, cũng là một phương tiện giao thông công cộng.

Thành Phòng Quân giới thiệu.

- Xe lửa? Đây chính là ma cụ cao cấp đó.

Tề Nhĩ Nạp hô hấp dồn dập, hận không thể bay ra ngoài kiểm tra ngay lập tức.

Đức Đức Đa Nhĩ trầm giọng nói:

- Ta nhìn thấy phía trong có rất nhiều người.

- Đó đều là dân trong thành, sống ở vệ thành cùng Nội thành, nhưng hầu hết là làm việc ở Phố Buôn Bán, lúc tan tầm sẽ ngồi xe lửa trở về Nội thành.

Thành Phòng Quângiải thích.

Đức Đức Đa Nhĩ kinh ngạc nói:

- Dân phổ thông trong thành cũng có thể ngồi xe lửa?

Theo hắn, ma cụ cao cấp chỉ phục vụ quý tộc cùng vương thất, còn người bình thường thì không xứng.

- Đương nhiên, chỉ cần mua vé xe lửa, ai cũng có thể đi tàu.

Thành Phòng Quân quay đầu nghi ngờ nhìn Đức Đức Đa Nhĩ.

- Cha, chúng ta cũng đi tàu lửa đi.

Lăng Hương mong đợi nói.

Tề Nhĩ Nạp nghe vậy nhìn về phía quân phòng thành, hỏi:

- Các hạ, chúng ta muốn đi xe lửa thì phải làm thế nào?

- Đương nhiên là đến trạm xe lửa, chờ tham gia yến hội xong, có thể ngồi xe lửa để về, nhưng các ngươi cần xin chỉ thị của thành chủ đại nhân.

Thành Phòng Quân nghiêm mặt nói.

Nhiệm vụ của hắn, là đưa đón tân khách đến khu Trung Ương tham gia yến hội, khi yến hội kết thúc đương nhiên phải đưa bọn họ trở về. Nếu không có lời của Thành chủ, thì không thể để một mình tân khách nửa đường đi xe lửa trở về.

Tề Nhĩ Nạp chậm rãi gật đầu:

- Ta hiểu rồi.

Trong một chiếc xe thú khác, Trinh Hoán và Xảo Nhi cũng đang khiếp sợ.

- Lão đại, chiếc xe lửa kia thật tuyệt.

Hai mắt Xảo Nhi tỏa sáng lấp lánh, nhìn theo xe lửa đi xa.

- Đó chính là ma cụ cao cấp.

Đôi mắt Trinh Hoán hừng hực, cảm thấy việc tới dạ yến lần này rất đáng giá.

- Còn cây đại thụ kia nữa, thế mà lớn hơn một hòn đảo nhỏ.

Xảo Nhi ríu ra ríu rít nói.

Dụ ~

Sắc trời dần dần tối sầm, gợn sóng vô hình từ trung tâm thành khuếch tán ra, bao phủ toàn bộ lưng rùa.

Sau một khắc, phiến lá Trà Thụ Sinh Mệnh tỏa ra ánh sáng, như hàng trăm triệu vì sao sáng rực rỡ, soi sáng cả lưng rùa.

- Oa ~~~

- Thật xinh đẹp.

Xảo Nhi thấy choáng váng, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, quên cả nháy mắt.

Bên trong tám chiếc xe thú đều truyền ra tiếng kinh hô, các cửa sổ và cửa ra vào đều được mở ra, và từng người một, đầu của họ thò ra khỏi toa, thưởng thức chấn động do lĩnh vực sinh mệnh mang tới.

Lăng Hương híp mắt lại, đắm chìm trong ánh sao, nỉ non nói:

- Cha, ta cảm thấy rất thoải mái.

- Khí Tức Sinh Mệnh thật nồng đậm.

Con ngươi của Tề Nhĩ Nạp phóng đại, hô hấp trở nên dồn dập.

- Rất đẹp đúng không?

Thành Phòng Quân lái xe cười khẽ một tiếng, khắp khuôn mặt là tự hào.

- Thật đẹp, nếu có thể thưởng thức mỗi ngày thì tốt.

Lăng Hương nói nghiêm túc nói.

- Ở lại thành Huyền Vũ là có thể chứng kiến mỗi ngày, cả đêm Thánh Thụ đều sáng lên.

Thành Phòng Quân nói.

Sau khi thành Huyền Vũ tiến vào châu lục mới, không khí tốt hơn lục địa cũ rất nhiều, không cần cây cối xanh tươi 24/24 giờ, nên Mục Lương hạ lệnh chỉ để Trà Thụ Sinh Mệnh thi triển lĩnh vực sinh mệnh vào buổi tối.

- Mỗi ngày đều phát sáng?

Hai mắt Lăng Hương nhất thời sáng lên.

- Đúng vậy.

Thành Phòng Quân gật đầu một cái.

- Thật tốt.

Lăng Hương chớp chớp đôi mắt đẹp, trong lòng ước ao, bắt đầu ghen tị với Lan Đế.

Rất nhanh, xe thú lái vào Nội thành, tốc độ vẫn nhanh như trước, tiến thẳng đến khu Trung Ương nội thành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận