Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1378: Thư Kí Đại Nhân, Tại Sao Ngài Lại Ở Chỗ Này? Ngài Vừa Mới Cắt Tóc À?



- Thuyền trưởng, ta nhìn thấy thuyền hải tặc!!

Hoa Tiêu kinh ngạc thốt lên.

Ngón tay của hắn chỉ về phía trước, tại bến cảng của hải đảo có hai chiếc thuyền hải tặc đang đậu cạnh nhau, tất cả đều lớn hơn con thuyền của Kiệt Vũ Phu một kích cỡ.

- Không ổn rồi! Chẳng lẽ nơi đây là địa bàn của bọn hải tặc?

Kiệt Vũ Phu biến sắc, trong giọng nói có chút hốt hoảng.

Nguyệt Thấm Di cau mày, cơ thể nhảy lên đứng ở trên lan can.

- Các ngươi chờ ở chỗ này, ta đi xem một chút.

Cô bỏ lại một câu sau đó thả mình nhảy xuống biển.

Ào ào….

Nước biển dưới chân Nguyệt Thấm Di dâng lên, nâng nàng tới gần hải đảo.

- Tiểu thư Thấm di, xin hãy chú ý an toàn.

Kiệt Vũ Phu hô to.

Nguyệt Thấm Di phất tay, lực chú ý đều đặt ở trên hai con thuyền hải tặc, tay cô nắm chặt thành quả đấm, nguyên tố nước bao quanh cơ thể.

………..

Nguyệt Thấm Di đến gần thuyền hải tặc, phát hiện thân thuyền rất bẩn, giống như bị thứ gì đó xối ướt.

Cô cau mày, mũi chân nhún nhẹ một cái và đáp xuống lan can thuyền hải tặc.

Trên thuyền trống rỗng, không có một bóng người.

- Có ai không?

Nguyệt Thấm Di lạnh nhạt lên tiếng.

-...

Yên tĩnh, không có người nào đáp lời.

- Không có ai sao?

Nguyệt Thấm Di nhíu mày sâu hơn, đám hải tặc này quá bất cẩn, không biết lưu lại một người trông chừng thuyền sao?

Cộp cộp cộp...

Không đợi Nguyệt Thấm Di tiếp tục mở miệng thì đã có người vội vàng chạy ra khoang thuyền.

Tên hải tặc nhận nhiệm vụ canh gác vừa nhìn thấy Nguyệt Thấm Di, trên mặt lập tức lộ ra vẻ cảnh giác, nghiêm mặt hỏi:

- Ngươi là ai?

- Ta đến đây để hỏi một vài chuyện.

Nguyệt Thấm Di bình tĩnh đáp.

- Đi đi đi! Đừng lãng phí thời gian của ta!

Tên hải tặc trẻ tuổi xua tay với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng thở dài, nhẫn nhịn nói:

- Các hạ, ta chỉ muốn hỏi vài vấn đề mà thôi, không định làm gì ngươi cả.

Tên hải tặc trẻ tuổi cười chế nhạo một tiếng, sau đó buông lời đe dọa:

- Ta không muốn trả lời ngươi, tốt hơn là ngươi nên nhanh chóng đi chỗ khác, còn không thì đừng nghĩ tới việc rời khỏi đây nữa.

Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Di híp lại, khí thế cấp 8 khuếch tán ra xung quanh rồi đánh úp về phía tên hải tặc.

- Khụ khụ!!

Tên hải tặc trẻ tuổi trợn to hai mắt, sắc mặt hắn đột nhiên trắng bệch, thân hình lảo đảo nằm ở boong thuyền.

Hắn chỉ là cường giả cấp 4, tự nhiên không phải là đối thủ của Nguyệt Thấm Di.

- Cao, cao cấp.....?

Cơ thể tên hải tặc trẻ tuổi run rẩy, hoảng sợ nhìn Nguyệt Thấm Di.

Nguyệt Thấm Di hơi nghiêng người tới trước, bình tĩnh nói:

- Hiện tại ngươi có thời gian trả lời câu hỏi của ta chưa?

- Có thể... Có thể!

Tên hải tặc trẻ tuổi run cầm cập nói.

- Đó là nơi nào?

Nguyệt Thấm Di chỉ vào hòn đảo bên cạnh.

- Đó là thành Huyền Vũ.

Tên hải tặc trẻ tuổi cắn răng đáp lại một câu.

- Thành Huyền Vũ?

Nguyệt Thấm Di cau mày, một cái tên xa lạ, trước giờ cô chưa từng nghe qua, cô bất động thanh sắc hỏi tiếp:

- Thành Huyền Vũ là nơi nào?

Tên hải tặc trẻ tuổi vội vàng giải thích:

- Ta cũng không biết, ta chưa từng rời khỏi thuyền nửa bước, vẫn luôn ở đây canh gác.

Nguyệt Thấm Di hiển nhiên không tin, lại hỏi:

- Vậy hải tặc các ngươi tới nơi này để làm gì?

- Chủ nhân ở đây mời chúng ta đi lên.

Tên hải tặc trẻ tuổi nhỏ giọng đáp.

Nguyệt Thấm Di hơi nhướng mày, hỏi:

- Cho nên ở đây không phải là căn cứ của hải tặc?

- Dĩ nhiên không phải rồi.

Tên hải tặc trẻ tuổi run rẩy nói.

Hắn nhắm mắt nói tiếp:

- Ngươi đừng đánh ta, nơi này có quy định là không thể ẩu đả, nếu không sẽ bị bắt.

- Thật sao?

Hai mắt của Nguyệt Thấm Di sáng lên.

Tên hải tặc trẻ tuổi gật đầu lia lịa, vội vã thúc giục:

- Đương nhiên, cho nên tốt hơn hết là ngươi mau rời khỏi đây đi.

- Vậy à....?

Nguyệt Thấm Di nhìn về phía tường thành cao vút, xoay người rời đi thuyền hải tặc.

Cô trở lại thuyền của Kiệt Vũ Phu và nói cho lão biết thông tin mình vừa hỏi được.

- Ngươi muốn đi lên đó?

Kiệt Vũ Phu cau mày, suy nghĩ về điều gì đó.

Nguyệt Thấm Di kiên định nói:

- Ừ, tình huống chính là như vậy, nếu như ngươi lo lắng hải tặc thì có thể đi về trước, năm ngày sau quay lại đón ta.

Kiệt Vũ Phu nghiêm túc nói:

- Ta không sợ, có tiểu thư Nguyệt Di ở đây, những tên hải tặc kia sẽ không dám làm gì thuyền của ta.

Lão có thể nhìn ra được người phụ nữ trước mặt không phải là người bình thường, dựa vào cách ăn mặc và phụ kiện đeo bên hông, đối phương chắc có liên quan tới vương thất.

- Đương nhiên rồi.

Nguyệt Thấm Di khẽ hất hàm, cô vẫn phải có chút tự tin này.

- Cập bờ đi.

Kiệt Vũ Phu phất tay ra lệnh.

Ào ào ào.....

Con thuyền lớn chậm rãi cập bờ và dừng lại bên cạnh hai con thuyền hải tặc.

Mỏ neo được thả xuống, thuyền viên có kinh nghiệm phong phú nhảy xuống thuyền rồi buộc dây thừng tại bến cảng.

Nguyệt Thấm Di và Kiệt Vũ Phu xuống thuyền, chuẩn bị lên đảo để thăm dò hoàn cảnh nơi đây, quay đầu lại nói:

- Kiệt Vũ Phu, ngươi có thể lưu lại trên thuyền, không cần phải đi mạo hiểm cùng ta.

- Không sao, vừa lúc ta đang tò mò ở trên đảo có cái gì.

Kiệt Vũ Phu nhếch miệng cười, nếp nhăn nơi khóe mắt giãn ra.

Nguyệt Thấm Di cười một tiếng, tự giễu nói:

- Xem ra là ta suy nghĩ nhiều rồi.

- Ha ha, ta cũng lo lắng cho Nguyệt Di các hạ nữa.

Kiệt Vũ Phu cười ha ha.

Nguyệt Thấm Di nhướng một bên lông mày, chờ đợi câu nói kế tiếp của đối phương.

Kiệt Vũ Phu cười khan nói:

- Khụ khụ, được rồi, ta lo lắng ngươi một đi không trở lại, không có người thanh toán tiền thù lao cho ta.

Nguyệt Thấm Di chỉ mới trả thù lao lúc đi, thù lao quay về vẫn chưa thanh toán, nếu như chỉ chạy một chiều vậy thì lão sẽ không kiếm được bao nhiêu tiền.

- Ta sẽ không quên.

Nguyệt Thấm Di lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như thế, sau đó bước lên cầu thang, đến gần Huyền Không Các.

Kiệt Vũ Phu ngẩng đầu nhìn ba chữ to bên trên cứ điểm, mắng thầm một câu:

- Huyền Không Các, một cái tên kỳ cục.

Nguyệt Thấm Di quan sát toàn bộ cứ điểm, luôn cảm thấy ở đây có chút kỳ quái.

- Thư kí đại nhân, tại sao ngài lại ở chỗ này? Ngài vừa mới cắt tóc à?

Một giọng nói kinh ngạc vang lên.

Đại An Ti sải bước đi tới, đôi mắt màu xanh băng nhìn Nguyệt Thấm Di từ trên xuống dưới, sau đó lông mày chợt nhíu lại.

Tán Viêm đi theo sau, nghiêm mặt nói:

- Đại tổng trưởng, cô ta không phải là thư kí đại nhân, mặc dù khuôn mặt giống nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau.

- Ngươi là ai, tại sao lại dám giả mạo thư kí!!?

Giọng điệu của Đại An Ti trở nên lạnh như băng, cô cảnh giác nhìn chằm chằm Nguyệt Thấm Di.

Cộp cộp cộp ~~~

Hơn mười tên Thành Phòng Quân vọt ra rồi bao vây Nguyệt Thấm Di ở giữa, nỏ quân dụng và trường mâu trong tay nhắm thẳng vào cô.

Nguyệt Thấm Di dấu hỏi đầy đầu, chuyện gì xảy ra, cô cảm thấy mình không thể giải thích được.

Kiệt Vũ Phu ngạc nhiên nhìn về phía Nguyệt Thấm Di, lão cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

- Cho hỏi, có phải các ngươi nhận nhầm người không?

Nguyệt Thấm Di lạnh lùng hỏi.

Đại An Ti lạnh lùng cười một tiếng, nói:

- Ma pháp của ngươi chắc có thể biến đổi khuôn mặt, ta nói đúng không?

Khi cô tham gia đại hội báo cáo công tác, Mục Lương đã nói với tất cả các nhân viên cao tầng rằng đại lục mới có Ma Pháp Sư và Kỵ Sĩ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận