Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 275: Tiệm Thuốc

Vệ Cảnh mang theo cảm xúc không rõ trở lại Sơn Hải Quan, rồi gọi hai người Tán Viêm, Cao Thao tới.
- Linh khí sơ cấp, hai mươi bốn cây Linh khí sơ cấp!
Lúc hai người Tán Viêm, Cao Thao nhìn thấy hai mươi bốn cây quân nỏ đã kinh hô thành tiếng.
- Đúng vậy, đều là Linh khí sơ cấp.
Nụ cười trên mặt của Vệ Cảnh không có đứt đoạn.
- Đây không khỏi quá xa xỉ rồi!
Trong lòng của Tán Viêm hừng hực, mỗi cây nỏ quân dụng xuất ra đều có thể bán không ít tinh thạch hung thú.
Chỉ tiếc, hiện tại hắn đã quy phục thành Huyền Vũ, loại ý niệm ấy là tuyệt đối không thể có, nếu không bị giết chết tuyệt đối sẽ rất khó nhìn.
- Ý niệm không nên có thì không nên tồn tại trong đầu.
Vệ Cảnh lạnh giọng nhắc nhở.
Tán Viêm ngượng ngùng, cào khuôn mặt một cái, ước định giá trị theo thói quen nghề nghiệp.
- Đây là Điều lệ quản lý vũ khí Thành Chủ Đại Nhân đưa, các ngươi cũng đều nhìn một chút.
Vệ Cảnh xuất ra tờ giấy Mục Lương đưa, đưa cho hai người nhìn một cái.
- Điều thứ nhất, không có mệnh lệnh, không cho phép binh lính lấy các loại vũ khí như quân nỏ trong ba cửa.
- Điều thứ hai, nghiêm cấm việc làm hư vũ khí được giao cho, bao gồm quân nỏ, mũi yên, quân phục….
- Điều thứ ba, nghiêm cấm bán hoặc trộm vũ khí được giao, người vi phạm tử hình.
- Điều thứ tư…
Khuôn mặt của hai người Cao Thao, Tán Viêm bắt đầu nghiêm túc, tập trung nhớ kỹ mỗi một điều lệ.
Vệ Cảnh ra hiệu nói:
- Mỗi đội quân được chia tám cây nỏ quân dụng, các ngươi mỗi người lãnh về đi, nhớ kỹ dành thời gian sắp xếp người trong đội luyện tập xạ kích.
- Đã hiểu.
Tán Viêm và Cao Thao đáp lại, sắp xếp người đến lấy quân nỏ.
- Nhớ kỹ, mỗi đội lúc giao ca, nỏ quân dụng phải trở về Kho Vũ Khí.
Vệ Cảnh nhiều lần nhắc nhở.
Đây là chuyện thành chủ giao cho hắn, hắn phải cẩn thận.
Bên trong Thiên Môn Lâu, Huyền Không Các, Sơn Hải Quan đều sắp đặt một căn phòng làm Kho Vũ Khí, là dùng để quản lý vũ khí như đao dài, quân nỏ, mũi tên các loại.
Cứ điểm Thành Phòng Quân Trị canh giữ ba cửa được chia làm 6 ca, một ca trực bốn giờ.
Lúc giao ca, Thành Phòng Quân cần đem vũ khí trở về Kho Vũ Khí, sẽ có chuyên gia kiểm kê con số, đăng ký trong danh sách, để bảo đảm không có bị mất và hư tổn, một lần nữa phân phát cho Thành Phòng Quân nhận ca sau.
- Đã biết.
Tán Viêm và Cao Thao lần nữa gật đầu.
Bọn hắn mang người đến vận chuyển quân nỏ trở về pháo đài của mình, bắt đầu sắp xếp Thành Phòng Quân lần lượt huấn luyện.
Cô đã chính thức bắt đầu dạy học cho các đứa trẻ, phụ trách dạy biết chữ, tương đương với giáo sư dạy ngữ văn ở Địa Cầu.
- Được rồi, sáng sớm hôm nay, học đến đây, các ngươi trên đường trở về đi chậm một chút, chú ý an toàn.
Y Lệ Y ôm lấy sách ôn nhu dặn dò.
- Vâng, tạm biệt lão sư.
Bọn nhỏ cũng đứng dậy, chăm chú phất tay chào chia tay Y Lệ Y.
- Nhà các ngươi buổi trưa ăn cái gì nhỉ?
- Mẹ ta nói, vì thưởng cho ta tiến bộ biết chữ, buổi trưa làm thịt nướng.
- Thật tốt, ta cũng muốn biết nhiều chữ.
Y Lệ Y nghe bọn nhỏ ngây thơ tám chuyện, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Cô phát hiện mình đã thích phần công việc này, thú vị hơn nhiều so với làm người quản lý Xưởng In trước kia.
Bọn nhỏ đều đã rời đi gần hết, chỉ còn lại Trình Tiếu còn ghé vào mặt bàn không động đậy.
- Tiếu Tiếu?
Y Lệ Y nghi ngờ, hô hai tiếng vẫn không được đáp lại.
Cô phát hiện không thích hợp, vội vã đi xuống bục giảng đi tới bên cạnh Trình Tiếu.
Cô vỗ nhè nhẹ bả vai Trình Tiếu một cái, ôn nhu hỏi:
- Tiếu Tiếu, ngươi làm sao vậy?
- Ưm ưm !
Trình Tiếu thức dậy, đầu đầy mồ hôi ngẩng đầu lên, sợi tóc trên trán đều bị mồ hôi ướt nhẹp.
Môi của cô bé hơi trắng bệch, hai cặp mắt mơ màng, thoạt nhìn cực kỳ không có tinh thần.
- Lão sư, tan lớp rồi sao?
Lúc này, âm thanh của Trình Tiếu có chút khàn khàn.
- Ừm, đã tan lớp.
Y Lệ Y lo lắng hỏi:
- Ngươi làm sao vậy, có phải thân thể khó chịu hay không?
- Ta không sao, cơ thể có chút mệt, trở về ngủ một lát là tốt rồi.
Trình Tiếu lắc đầu ung dung đứng dậy.
- Là tối hôm qua ngủ không ngon sao?
Y Lệ Y đưa tay đỡ lấy Trình Tiếu, phát hiện da của cô có chút nóng.
- Chắc là….
Trình Tiếu miễn cưỡng nở nụ cười.
Cô ôm lấy cặp da thú, lễ phép đừng lên nói:
- Lão sư, ta đi về trước, chiều sẽ quay lại học.
- Hay là buổi chiều ngươi cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai lại đi học.
Khuôn mặt của Y Lệ Y nghiêm túc nói.
- À? Sợ là sẽ ảnh hưởng tiến độ học chữ.
Trình Tiếu khổ sở nói.
- Sẽ không ảnh hưởng bao nhiêu, ta bớt thời giờ dạy bù lại cho ngươi, ngươi đi trở về nghỉ ngơi thật tốt.
Khuôn mặt của Y Lệ Y chăm chú nói.
- Vâng.
Trình Tiếu cũng biết tình huống mình không tốt lắm, chóng mặt, mũi bị nghẹt, chỉ đang hô hấp dựa vào cái miệng nhỏ nhắn.
- Đã gây thêm phiền toái cho ngài.
Cô bé lễ phép hành lễ.
- Ta đưa ngươi trở về đi?
Y Lệ Y quan tâm hỏi.
- Không cần, không cần...
Trình Tiếu lắc đầu, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, nói:
- Nhà của ta rất gần, đi qua hai con đường là đến.
Đây là lần thứ hai cô bé phất tay, xoay người đi ra phía ngoài.
- Đau đầu quá, ta có phải sắp chết rồi không?
Trong lòng của Trình Tiếu có suy nghĩ, ung dung từ từ đi về hướng đường Giáp Thứ Nhất.
Sáng sớm hôm nay, cô bé thức dậy đã cảm thấy không có tinh thần, khi đó chỉ đơn giản cảm thấy cháng váng đầu.
Y Lệ Y nhìn về xa xa, trong lòng có chút không yên lòng, cuối cùng vẫn đi theo phía sau Trình Tiếu, đề phòng nửa đường xảy ra chuyện gì.
Cô tận mắt thấy Trình Tiếu đi vào nhà, mới thở phào nhẹ nhàng rời đi.
Mười phút sau.
Nhà số 6, tòa nhà thứ 3, đường Giáp Thứ Nhất.
- Cộc cộc cộc !
Trình Tiếu gượng chống lấy cánh cửa, giơ tay lên gõ cửa nhà.
- Là Tiếu Tiếu trở về đúng không?
Dụ Tử cầm nắp nồi mở cửa ra.
Sắc mặt của Trình Tiếu trắng bệch, không còn sức lực, nói:
- Mẹ, ta đã trở về.
- Tiếu Tiếu, khuôn mặt của ngươi làm sao trắng như vậy?
Dụ Tử cau mày hỏi.
- Là không phải ở trường học đánh nhau với bạn học chứ?
- Mẹ, ta không có.
Trình Tiếu bĩu môi ủy khuất nói.
Thân thể của cô bé loạng choạng, rồi ngất đi ngã xuống đất.
- A, Tiếu Tiếu, ngươi làm sao vậy?
Dụ Tử bối rối, bỏ xuống nắp nồi, vội vã đỡ lấy con gái.
- Đầu ta rất đau, mẹ, có phải ta sắp chết rồi không?
Trình Tiếu yếu ớt nói.
- Nói bậy, đang khỏe làm sao sẽ chết.
Dụ Tử có chút hoảng sợ.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, trước đỡ lấy con gái vào nhà.
- Tiếu Tiếu, ngươi nằm nghỉ trước, ta đi tìm cha ngươi trở về, hắn nhất định có cách.
Dụ Tử kéo chăn đắp lên trên người con gái.
- Mẹ, cha phải đi làm.
Ánh mắt của Trình Tiếu sắp không mở ra được.
- Mạng của ngươi quan trọng hơn.
Dụ Tử ném ra lời ấy.
Sau đó, cô vội vã chạy ra cửa, chạy đi hướng ra phía ngoài thành Úng Thành.
Bảy tám phút sau.
Dụ Tử thở hồng hộc, được nửa đường lại bị đoàn người cản trở lối đi, bên tai đều là tiếng nghị luận.
- Có thông báo mới, phía trên viết là cái gì?
- Có ai biết chữ, đọc cho chúng ta nghe đi.
- Phía trên viết là: Thành Chủ Đại Nhân mở một tiệm thuốc ở tòa nhà số 3, đường Giáp Thứ Ba ngoại thành, thân thể khó chịu hoặc người bị thương, đều có thể đi vào trong đó xem bệnh mua thuốc.
- Nhà thuốc, vẫn là lần đầu tiên nghe.
Dụ Tử nghe được dừng bước.
Nhà thuốc? Thân thể không thoải mái có thể đến đó?
- Tìm Trình ca cũng không nhất định biết rõ con bé làm sao, hay trước mang Tiếu Tiếu đến tiệm thuốc nhìn xem.
Dụ Tử quyết định nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận