Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 691: Tất Cả Đều Là Tinh Thạch, Thứ Mà Ngươi Yêu Nhất

- Các ngươi sẽ ở chỗ này.

Nguyệt Thấm Lan đích thân an sắp xếp nhà cho Cầm Vũ và Đại An Ti.

Cót két......

Cầm Vũ bước vào phòng, phát hiện bên trong có bố cục một phòng ngủ và một phòng khách, đồ gia dụng đầy đủ, còn có cả phòng vệ sinh.

Cô tò mò bật vòi nước, một dòng nước trong veo lập tức chảy ra khiến cô có chút giật mình.

- Nước thật sự miễn phí sao? Hơn nữa còn không giới hạn số lượng sử dụng?

Cầm Vũ quay đầu nhìn cô gái ưu nhã.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu khẳng định:

- Đương nhiên rồi, cư dân chính thức ở thành Huyền Vũ đều có đãi ngộ này, đây là quyết định của Mục Lương.

Ánh mắt của Cầm Vũ chợt lấp lóe, trong lòng vừa sợ hãi vừa thán phục danh tác của Mục Lương.

Đại An Ti tò mò hỏi:

- Thấm Lan các hạ, nếu như chúng ta lưu lại thành Huyền Vũ thì có thể tìm được loại công việc gì?

- Các ngươi à......

Đôi mắt màu xanh lam của Nguyệt Thấm Lan đảo một vòng, ưu nhã nói:

- Công việc thích hợp các ngươi được chia làm hai loại.

Đại An Ti chớp chớp đôi mắt màu băng, đối phương nói vậy là có ý gì?

- Loại thứ nhất là các ngươi tìm một phần công việc thông thường ở Khu vực Nhà xưởng hoặc Đồng ruộng, tiền lương mỗi tháng từ sáu mươi đến một trăm năm mươi đồng Huyền Vũ.

Tiếp đó Nguyệt Thấm Lan giơ hai ngón tay, nhàn nhạt nói:

- Loại công tác thứ hai chính là làm việc cho Mục Lương.

- Làm việc cho Mục Lương các hạ?

Đôi mắt màu xanh của Cầm Vũ lộ ra dị sắc.

- Đúng vậy.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu nói:

- Dựa vào thực lực của thành chủ Cầm Vũ, tiền lương mỗi tháng thấp nhất là một nghìn đồng Huyền Vũ, bao ăn một ngày ba bữa, mỗi tháng còn có thể nhận hai phần trà tinh thần và đủ loại phúc lợi khác......

Cô nhớ tiền lương mỗi tháng của Hồ Tiên là một nghìn đồng Huyền Vũ.

Đại An Ti có thực lực xấp xỉ Hồ Tiên, đãi ngộ chắc giống nhau.

- Đồng Huyền Vũ là cái gì?

Cầm Vũ không hiểu hỏi.

- Đồng Huyền Vũ là tiền tệ thông dụng ở thành Huyền Vũ, có thể dùng nó để giao dịch đồ ăn, quần áo và đủ loại vật phẩm khác.

Nguyệt Thấm Lan móc một tờ đồng Huyền Vũ từ trong túi cho hai cô gái xem, bình tĩnh nói:

- Cuộc sống ở thành Huyền Vũ là không thể thiếu nó.

- Thật xinh đẹp.

Đại An Ti lập tức yêu thích đồng Huyền Vũ không buông tay.

Cầm Vũ không khỏi tò mò, ngước mắt hỏi:

- Còn đãi ngộ của ta thì sao?

- Ngươi là cao thủ cấp 8, tiền lương mỗi tháng thấp nhất chắc là hai ngàn đồng Huyền Vũ, đãi ngộ và phúc lợi khác thì ngươi cần phải thương lượng với thành chủ.

Nguyệt Thấm Lan nhún vai.

Tiền lương mỗi tháng của Già Lạc là hai ngàn đồng Huyền Vũ, mà Cầm Vũ là cao thủ cấp 8 trung cấp, có lẽ tiền lương sẽ tăng lên đến ba ngàn đồng Huyền Vũ.

- Cao hơn ta gấp đôi!

Đại An Ti tắc lưỡi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Các ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi, hai ngày nữa ta lại đến.

- Tốt, thay ta gửi lời cảm ơn đến Mục Lương các hạ.

Cầm Vũ thành khẩn nói.

- Tốt.

Nguyệt Thấm Lan cười một tiếng, quay người ưu nhã rời đi.

Cùm cụp......

Cửa phòng được đóng lại, Cầm Vũ và Đại An Ti ngồi trên chiếc ghế dài bằng gỗ.

Hai người nhìn nhau, không ai nói lời nào.

- Đại nhân, tiếp theo ngươi có dự định gì không?

Đại An Ti thở dài hỏi.

Cầm Vũ nắm tay của Đại An Ti, thấp giọng nói:

- Đừng gọi ta là đại nhân nữa, thành Sơn đã biến mất rồi.

- Không, ngươi vĩnh viễn là đại nhân Cầm Vũ!

Đại An Ti nghiêm túc nói.

Trong lòng Cầm Vũ rất cảm động, cô rũ mắt nói:

- Mục Lương nói một câu rất đúng, chúng ta không có cơ hội để xây thành trì mới, có lẽ thật sự phải ở lại thành Huyền Vũ.

Đại An Ti nhỏ giọng nói:

- Đại nhân, ta cảm thấy ở lại nơi đây khá tốt......

- Ngươi rất thích nơi đây?

Cầm Vũ ngước mắt mỉm cười hỏi.

- Đại nhân, ta sẽ không nói thành Huyền Vũ và thành Sơn của chúng ta khác nhau như thế nào.

Đại An Ti ngồi thẳng người, nghiêm túc nói:

- Còn sáu tháng nữa thì thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ sẽ tiến tới, chỉ có ở lại thành Huyền Vũ thì chúng ta mới có thể ngăn cản được sự tấn công của Hư Quỷ.

Cô ấy suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm một câu:

- Ở đây cũng đủ an toàn.

Cầm Vũ há miệng không nói gì, trong lòng lại không thể không thừa nhận Đại An Ti nói đúng.

- Chỉ cần có thể sống sót, ở đâu cũng như nhau thôi.

Đại An Ti vươn tay ôm Cầm Vũ còn đang thất thần, vỗ sống lưng của cô ấy, tỏ vẻ trấn an.

- Nghe ngươi nói như vậy, thành Huyền Vũ tốt đến mức ta không thể tìm được bất cứ khuyết điểm nào.

Cầm Vũ cười cảm thán.

- Chủ yếu là nếu chúng ta không ở thành Huyền Vũ thì cũng không còn nơi nào khác để đi, không phải sao?

Đại An Ti buông tay.

- Ừ, vậy thì ở lại đây đi.

Cầm Vũ quyết định.

Đại An Ti hưng phấn gật đầu..

Sau khi làm ra quyết định, cả người Cầm Vũ đều buông lỏng, một người khi thả lỏng, rất dễ dàng phát tán suy nghĩ.

Cầm Vũ cũng không ngoại lệ, lúc này trong đầu cô hiện ra cảnh tượng thi thể khắp nơi trong thành Sơn.

Đây là ký ức cô không muốn nhớ lại.

Cầm Vũ im lặng hồi lâu, cảm xúc đột nhiên hạ xuống, đôi mắt màu xanh lá bắt đầu phiếm hồng, cảm xúc tự trách ảnh hưởng tới nàng.

Hơn bốn vạn dân chúng thành Sơn, cuối cùng sống sót chỉ có bốn, năm ngàn người.

Tí tách........

Ngay sau đó, từng giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu thi nhau rơi xuống đất, Cầm Vũ khóc không một tiếng động.

Đại An Ti trầm mặc không nói lời nào, cảm xúc bi thương cũng ảnh hưởng tới cô ấy.

Ngoài cửa phòng, Nguyệt Thấm Lan im lặng thở dài, cất bước rời đi.

……….

Khu Vực Trung Ương, cung điện.

Trong thư phòng, Mục Lương ngồi dựa vào ghế, tay gối sau ót, hai mắt nhắm lại.

Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, anh muốn sắp xếp lại từng việc.

Số lượng Hư Quỷ còn nhiều hơn trong tưởng tượng của anh, điều này khiến anh cảm thấy gấp gáp.

Thế giới này sẽ có bao nhiêu sào huyệt Hư Quỷ dưới lòng đất?

- Nhất định phải gia tăng thực lực tổng hợp của thành Huyền Vũ mới được.

Mục Lương nhẹ giọng nỉ non, chậm rãi mở mắt ra.

Muốn gia tăng thực lực tổng hợp của thành Huyền Vũ, trước tiên phải bắt đầu từ Thành Phòng Quân, từ vũ khí, trang bị cho đến thực lực của mỗi binh lính.

Cộc cộc cộc......

- Mục Lương, ta vào đây.

Cửa thư phòng bị gõ vang, giọng nói của Hồ Tiên vang lên.

- Vào đi.

Mục Lương chậm rãi ngồi dậy, đáy mắt chợt lóe sầu ý.

Cô gái đuôi hồ ly đẩy cửa bước vào thư phòng, sau đó nghiêng người tránh sang một bên để cho Thành Phòng Quân phía sau tiến lên đặt hai chiếc túi da thú xuống bàn.

- Đi xuống đi.

Hồ Tiên phất tay.

- Vâng.

Thành Phòng Quân cúi người hành lễ với Mục Lương sau đó mới quay người rời đi thư phòng.

- Đây là thứ gì?

Mục Lương kinh ngạc nhìn về phía cô gái đuôi hồ ly.

Hồ Tiên cười híp mắt, trêu chọc:

- Tất cả đều là tinh thạch, thứ mà ngươi yêu nhất.

- Nhiều tới như vậy sao!

Đôi mắt của Mục Lương sáng lên, vội vàng đứng lên đi tới bên cạnh cô gái đuôi hồ ly.

Anh mở túi da thú, đập vào mắt là tinh thạch hung thú tràn đầy, có lớn có nhỏ, đủ loại phẩm cấp.

Đám tinh thạch hung thú này tới từ thành Sơn, là tài sản do các đời thành chủ dành dụm được.

- Cụ thể có bao nhiêu thì ta không biết, vẫn chưa kịp kiểm kê số lượng.

Hồ Tiên quyến rũ nói.

- Ừ.

Mục Lương đáp không chút để ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận