Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1169: Vịt Chạy Nhanh Tiến Hoá Cấp 8



Mục Lương giơ tay thi triển năng lực, một bức tường cao mười mét cách Trại Chăn Nuôi ba ngàn mét nhanh chóng mọc lên, đây là phạm vi của Trại Chăn Nuôi mới sau khi được mở rộng.

Một bức tường bao quanh Trại Chăn Nuôi, bên trong lại xây thêm một bức tường cao để phân chia khu vực mới thành bốn khu nuôi dưỡng.

Hai trong số đó sẽ là khu chăn nuôi thả rông, thích hợp để nuôi dưỡng Vịt Lông Vàng và Thỏ Tai Cụp Lông Nhung.

……..

- Lên!

Tròng mắt màu đen của Mục Lương trở nên thâm thúy, bức tường lưu ly đột ngột mọc lên từ mặt đất và bao phủ toàn bộ Trại Chăn Nuôi ở bên trong, như vậy có thể ngăn ngừa việc thú nuôi dưỡng chạy thoát.

- Mở rộng lớn tới như vậy sao!

Tư Đạt Phu nuốt nước miếng, cảm giác trách nhiệm trên vai lại nặng hơn.

Nửa giờ sau, Mục Lương trở lại trước mặt Tư Đạt Phu.

Anh dùng lưu ly chế tạo ra mô hình Trại Chăn Nuôi, như vậy có thể giúp Tư Đạt Phu thuận tiện quản lý Trại Chăn Nuôi hơn.

Cạc cạc cạc ~

Một tiếng kêu vang dội truyền đến từ một nơi gần đó, Vịt Chạy Nhanh với hình thể to lớn hào hứng lao về phía Mục Lương.

- Ta tới thăm ngươi.

Mục Lương cười nói sang sảng.

Vịt Chạy Nhanh há to mồm, tiếp tục hưng phấn lao về phía Mục Lương.

Khóe miệng Mục Lương co giật, hắn lập tức nhanh nhẹn né sang một bên, tránh thoát cái mồm rộng của Vịt Chạy Nhanh.

Cạc cạc cạc ~~~

Tư Đạt Phu đứng ở một bên lại không được may mắn như vậy, hắn không kịp tránh né, bị Vịt Chạy Nhanh nuốt chửng nửa người.

Ưm ưm ưm, thành chủ đại nhân, cứu mạng!

Trong miệng Vịt Chạy Nhanh, Tư Đạt Phu hoảng sợ cầu cứu.

- Được rồi, nghe lời nào, nhả người ta ra đi.

Mục Lương không biết nên cười hay nên khóc, đưa tay lên vỗ đầu Vịt Chạy Nhanh.

- Cạc cạc cạc ~

Vịt Chạy Nhanh há to mồm rồi phun Tư Đạt Phu dính đầy nước bọt ra ngoài.

- Khụ khụ!!

Tư Đạt Phu ho khan kịch liệt, nửa người trên ướt đẫm, tóc còn rủ xuống từng sợi chất lỏng sáng bóng.

Hắn giơ tay sờ soạng một cái, khóe miệng co giật, mặt mũi tràn đầy mùi tanh.

Mục Lương nín cười, giơ tay ngưng tụ một quả cầu nước lớn rồi bao phủ Tư Đạt Phu ở bên trong.

Sau khi dòng nước biến mất, ngoại trừ còn một chút chút chật vật thì cơ thể Tư Đạt Phu đã sạch sẽ trở lại.

- Cám ơn thành chủ đại nhân.

Tư Đạt Phu thở phào nhẹ nhõm một hơi.

- Ừ, ngươi đi làm việc của mình đi.

Mục Lương phất tay.

- Vâng.

Tư Đạt Phu âm thầm thở ra một hơi, cung kính hành lễ rồi xoay người nhanh chóng rời đi.

- Ngươi đi theo ta ra ngoài.

Mục Lương đưa tay vỗ vào mỏ của Vịt Chạy Nhanh.

- Cạc cạc cạc ~

Vịt Chạy Nhanh nghiêng đầu, nó nghi ngờ đi theo Mục Lương ra bên ngoài, rời đi Trại Chăn Nuôi.

Mục Lương muốn tiến hóa Vịt Chạy Nhanh, anh sợ sau khi tiến hóa thì hình thể của nó quá lớn sẽ phá hủy Trại Chăn Nuôi, cho nên đành phải đưa nó ra bên ngoài.

Sau khi một người người một thú cách xa Trại Chăn Nuôi một đoạn khá xa thì Anh dừng bước lại, xoay người chạm tay lên đầu Vịt Chạy Nhanh.

- Hệ thống, tiến hoá Vịt Chạy Nhanh đến cấp 8.

Anh thấp giọng nói.

- Keng! Vịt Chạy Nhanh cấp 5 tiến hóa đến cấp 8, trừ mười một triệu điểm tiến hóa.

- Keng! Vịt Chạy Nhanh cấp 8 đã tiến hóa thành công.

- Keng! Có muốn kế thừa thiên phú Chạy Nhanh Gấp 8 Lần của Vịt Chạy Nhanh không?

- Kế thừa.

Mục Lương gật đầu.

- Keng! Chạy Nhanh Gấp 8 Lần đang được cải tiến... Đang điều chỉnh... Hoàn tất truyền thừa.

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống rơi xuống.

Cạc cạc cạc ~~~

Vịt Chạy Nhanh đau đớn kêu to, hai chân quỳ xuống nằm rạp trên mặt đất.

Những chiếc lông màu vàng trên người nó bắt đầu dài ra, hình thể cũng nhanh chóng phóng địa.

- Xem ra biến hóa sẽ rất lớn.....

Mục Lương lùi lại phía sau hai bước, yên tĩnh chờ đợi Vịt Chạy Nhanh kết thúc quá trình tiến hóa.

Nửa giờ sau, quá trình tiến hóa của Vịt Chạy Nhanh đã đi tới hồi cuối.

Hình thể của nó từ ba mét tăng lớn đến mười hai mét, cao ngang ngửa một tòa nhà bốn tầng lầu.

Sau khi tiến hóa đến cấp 8, vẻ ngoài của Vịt Chạy Nhanh đã xảy ra biến hóa rất lớn.

Toàn bộ lông vũ trên người nó đều mọc dài hơn và trông cũng mượt mà hơn, mỗi một chiếc lông vũ đều có màu vàng kim nhàn nhạt.

Nơi có lông vũ dài nhất là phần đuôi, từng chiếc lông vũ tỏa ra ánh vàng rực rỡ, chiều dài vượt qua năm mét.

- Nhìn không giống một con vịt chút nào.

Mục Lương hơi nhướng mày.

Lúc này, Vịt Chạy Nhanh ngoại trừ cái mỏ dài dẹt và phần lông xỉn màu trên đỉnh đầu thì những bộ phận còn lại đều không giống vịt.

- Cạc cạc cạc ~~~

Vịt Chạy Nhanh kêu to, há mồm mổ về phía đầu của Mục Lương.

- Tiểu Kim, mau ngừng lại.

Khóe mắt của Mục Lương co rụt, cái miệng kia hoàn toàn có thể nuốt chửng hắn chỉ với một cú đớp.

Anh cảm nhận được ý muốn gần gũi của Vịt Chạy Nhanh, nhưng tưởng tượng tới cảnh bị mổ một ngụm, toàn thân ướt sũng nước bọt, cuối cùng hắn vẫn quyết định ngăn nó lại.

- Cạc cạc cạc~~~

Vịt Chạy Nhanh quay đầu, bên trong đôi mắt màu vàng óng tràn đầy hoang mang.

- Ngoan, lần trước ta đã nói rồi, ngươi đổi loại phương thức gần gũi khác đi.

Mục Lương ôn hòa trấn an nó.

Anh giơ tay lên, lòng bàn tay hướng về phía Vịt Chạy Nhanh.

- Cạc cạc ~~~

Vịt Chạy Nhanh hiểu ý, nó vỗ nhẹ vào tay của Mục Lương bằng cái mỏ dài dẹt của mình.

- Rất tốt.

Mục Lương chợt thở phào nhẹ nhõm.

Anh dặn dò:

- Sau này ngươi sẽ hoạt động ở Ngoại Thành, ngươi quá lớn, Trại Chăn Nuôi không thích hợp để ngươi sinh sống nữa

- Cạc cạc cạc ~~~

Vịt Chạy Nhanh gật đầu một cái, tỏ vẻ nó đã hiểu.

- Ngươi có thể đi Vườn Sinh Thái hoặc là đi đảo Người Cá, những nơi đó đều có rất nhiều nước.

Mục Lương ôn hoà dặn dò.

Vịt Chạy Nhanh đập cánh, trong ánh mắt kinh ngạc của Mục Lương, nó sải cánh bay lên cao, hướng về phía xa.

Chỉ mới qua thời gian vài hơi thở mà đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Vịt Chạy Nhanh đâu nữa.

Sở dĩ nó có thể bay nhanh như vậy vì thi triển năng lực thiên phú Chạy Nhanh Gấp 8 Lần.

- Tiểu Kim cũng biết bay sao?

Mục Lương ngạc nhiên lẩm bẩm.

Anh nở nụ cười tự giễu, là do anh ngộ nhận, cho rằng Vịt Chạy Nhanh sẽ không thể bay được.

- Thử xem năng lực vừa tăng cấp nào.

Mục Lương bay lên không trung, thi triển năng lực Chạy Nhanh Gấp 8 Lần.

Vút vút ~~~

Ngay sau đó, ở vị trí anh vừa đứng lưu lại một tàn ảnh, người đã biến mất không thấy đâu.

- Thành chủ đại nhân đâu rồi?

Tư Đạt Phu ngẩng đầu nhìn lên trời, mới vừa rồi hắn còn có thể nhìn thấy thành chủ đại nhân, tại sao mới chớp mắt một cái mà đã không thấy đâu nữa?

- Là do ta hoa mắt sao?

Hắn giơ tay gãi gãi ót, nghĩ mãi mà vẫn không ra.

Một bên khác, Mục Lương đã trở lại khu vực Trung Ương, quá trình này chỉ mất mười mấy giây.

- Quá nhanh!

Mục Lương thở dài một hơi, đưa tay vuốt mái tóc dựng đứng.

Kể từ khi đi tới thế giới này, anh vẫn chưa cắt tóc một lần nào, hiện giờ tóc đã dài tới giữa bắp tay, cho người ta vài phần cảm giác nho nhã.

Mục Lương trở lại cung điện, nhóm hầu gái đang chuẩn bị món ăn cho tiệc chiêu đãi Hải Điệp và Long Chủ.

- Ngươi đã về rồi!

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đi tới.

Mục Lương gật đầu, thuận miệng hỏi:

- Bọn họ nói như thế nào?

- Ừ, hai người đều đáp ứng sẽ đến tham gia tiệc tối.

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy trả lời.

- Ừ, vậy là tốt rồi.

Mục Lương nhẹ nhàng gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận