Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1451: Nơi Này Là Thành Huyền Vũ, Người Ở Đây Ra Lệnh Cho Ai Vậy?



- Đúng vậy, nhanh đi chuẩn bị đi.

Vệ Ấu Lan khoát tay.

- Vâng.

Duy Lệ Á cũng không hỏi nhiều, xoay người đi lên lầu hai.

Phó Linh Na nhìn theo bóng lưng của Duy Lệ Á, đôi mắt đẹp lưu chuyển, thần sắc như đang suy nghĩ điều gì đó, quay đầu hỏi Vệ Ấu Lan:

- Cô gái tên Duy Lệ Á kia, là Hải Yêu sao?

Lời nói của Vương hậu khiến mọi người trong tiệm nước hoa kinh hô thành tiếng.

- Quý khách, tôi không hiểu ngài đang nói gì?

Vệ Ấu Lan mặt không biến sắc nói.

- Ta sẽ không nhìn lầm, trên người cô ta có một cỗ khí tức rất đặc biệt, cái này chỉ có Hải Yêu mới sở hữu.

Phó Linh Na nói, giọng chắc chắn nói.

Bà đã gặp qua không ít Hải Yêu, có một lần trong buổi dạ tiệc ở vương cung của vương quốc Tây Đài, để chúc mừng sinh nhật quốc vương Tây Đài, đã có ba gã Hải Yêu cất giọng hát.

Vương hậu Syndra và Phó Linh Na cùng nói chuyện về Hải Yêu, đều rất yêu thích đối với mùi hương riêng trên người họ, điều này cũng khiến bà nhớ rõ về Hải Yêu. Khuôn mặt Vệ Ấu Lan mỉm cười, vẫn ôn nhu nói:

- Tôi không hiểu quý khách đang nói gì?

- Ngươi gọi cô ta xuống, cởi miếng vải trên tay ra sẽ rõ.

Phó Linh Na nói với giọng không thể từ chối.

- Vương hậu, người đã quá phận rồi, nơi này là thành Huyền Vũ, người ở đây ra lệnh cho ai vậy?

Âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên, một thân ảnh yểu điệu bước vào tiệm nước hoa.

………

Đạp đạp đạp ~~~

Hồ Tiên đi vào cửa hàng bán nước hoa, hai con ngươi màu đỏ rực hiện lên ánh lạnh lùng, bình tĩnh nhìn chăm chú vào Phó Linh Na.

- Đại nhân Hồ Tiên.

Vệ Ấu Lan lặng lẽ thở phào, cung kính hành lễ với cô.

Phó Linh Na run sợ trong lòng, nhưng vẫn nở nụ cười nói:

- Hồ Tiên các hạ nói đùa, ta không dám ra lệnh cho ngươi.

Trong lòng bà lén lút tự nhủ, đứng ở trước mặt Hồ Tiên, thân là vương hậu nhưng bà còn kém hơn cô gái tai hồ ly một bậc.

- Chị Hồ Tiên, mẹ ta thẳng tính, mong ngươi bỏ qua cho.

Bạch Sương đi lên trước, nắm tay cô gái tai hồ ly.

- Vậy xem ra là ta suy nghĩ nhiều rồi.

Tám cái đuôi cáo sau lưng Hồ Tiên nhẹ nhàng lay động.

- Nơi đây tại sao lại có thể có Nửa Người Thú?

Đột nhiên, một giọng nói không đúng lúc vang lên. Đám người quay đầu nhìn lại, trước cửa tiệm bán nước hoa có một người đàn ông trung niên hói đầu, đang chán ghét nhìn vào Hồ Tiên.

- Chính là nó, tại sao bọn Nửa Người Thú đê tiện lại ở chỗ này?

- Thú Nửa Người cút ra ngoài, nơi đây không phải là chỗ các ngươi nên tới.

Sau một lát, hàng loạt tiếng nhục mạ khó nghe vang lên, thậm chí có người còn trực tiếp chỉ trỏ cô gái tai hồ ly.

Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên trong nháy mắt lạnh như băng vạn năm, nhìn những người có sắc mặt xấu xí trước mặt này, cô cũng không vứt bỏ dáng vẻ đoan trang:

- Người đâu, bắt tất cả những kẻ gây rối lại.

Đôi môi hồng của cô khẽ mở, khí thế cấp tám liền phát ra. Không khí xung quanh nhất thời ngừng lại, đám người đang kêu gào đột nhiên thân thể cứng đờ, sắc mặt bọn hắn trắng bệch ngồi sụp xuống đất.

Xoát xoát xoát ~~~

Một đội gồm mười hai người Thành Phòng Quân xuất hiện bên ngoài tiệm bán nước hoa, bắt toàn bộ đám người gây rối lại. Hồ Tiên lạnh lùng nói:

- Dẫn đi, phải thẩm vấn thật kĩ, có lẽ phía sau có người sai khiến bọn họ làm như thế?

- Dạ.

Tiểu Đội Trưởng giơ tay lên chào theo nghi thức quân đội. Sau đó hắn vung tay lên, trầm giọng nói:

- Mang tất cả đi.

Đạp đạp đạp ~~~

Thành Phòng Quân xuất hiện nhanh, rời đi cũng nhanh, sự hỗn loạn nhanh chóng lắng xuống.

- Ở thành Huyền Vũ, cấm được gây náo loạn.

Âm thanh lạnh lùng của Hồ Tiên vang lên bên tai mọi người. Những dân chúng tới từ vùng đất mới đều căng thẳng không dám nói tiếp nữa.

Giọng nói Hồ Tiên lạnh như băng:

- Nơi này là thành Huyền Vũ, không phải thành Tát Luận, Nửa Người Thú ở chỗ này hoàn toàn giống như người bình thường, nếu còn để cho ta nghe thấy những lời ô uế này nữa, thành Huyền Vũ sẽ không còn hoan nghênh các ngươi.

Dân chúng đưa mắt nhìn nhau, đều không dám nói gì nữa. Hồ Tiên phát tiết lửa giận xong liền quay đầu nhìn về phía Phó Linh Na, đối phương còn đang ngẩn người nhìn cô.

- Ngươi là Ma Pháp Sư cấp tám?

Phó Linh Na ngạc nhiên nói.

- Ừm.

Tâm trạng của Hồ Tiên không tốt, thuận miệng trả lời một câu. Phó Linh Na chấn động, một cô gái như bình hoa di động trước mắt hóa ra lại là ma pháp sư cấp tám, thực sự quá khiến người ta ngạc nhiên.

Đạp đạp đạp ~~~

Lúc này, Duy Lệ Á từ trên lầu đi xuống, một tay xách theo một cái rương gỗ.

- Quý khách, nước hoa đã chuẩn bị xong.

Duy Lệ Á thanh thúy nói. Cô đặt rương gỗ xuống mới phát hiện Hồ Tiên ở tầng một.

- Đại nhân.

Cô cung kính hành lễ. Hồ Tiên gật đầu hỏi:

- Vẫn làm đây à?

- Ta rất yêu thích công việc này.

Vẻ mặt Duy Lệ Á chân thành nói.

- Ừm, làm rất tốt.

Khóe môi Hồ Tiên hơi nhếch lên, như chưa từng nổi giận.

- Ta biết rồi.

Lệ Á dùng sức gật đầu. Cô nhìn về phía Vệ Ấu Lan cùng những người khác, thấy trên mặt bọn họ đều lộ vẻ kì quái, chẳng lẽ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao?

Duy Lệ Á nhỏ giọng hỏi: - Tiểu Lan, vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?

- Không có việc gì.

Vệ Ấu Lan ngây thơ trả lời.

- Ừ, ừ.

Duy Lệ Á chớp mắt to.

Bạch Sương nhìn cô gái tai hồ ly Hồ Tiên, tri kỷ an ủi:

- Chị Hồ Tiên, bọn họ không biết ngươi là Ma Pháp Sư, ngươi không nên tức giận.

- Ta không hề tức giận.

Hồ Tiên giơ tay lên búi lại mái tóc dài màu trắng, nhấc chân ngồi lên ghế. Cô vuốt mái tóc trắng như tuyết, ngạo nghễ nói:

- Tại sao ta phải tức giận vì bọn họ, nơi này là thành Huyền Vũ, mọi người cũng phải theo quy củ thành Huyền Vũ đi.

-...

Môi của Bạch Sương giật giật, nói rất có lý, cô nhất thời không cách nào phản bác.

- Em Hồ Tiên, ngươi thật sự không tức giận?

Phó Linh Na quan tâm hỏi.

- Không có.

Hồ Tiên kinh ngạc nhìn vào đôi mắt của Vương Hậu, đối phương đổi xưng hô nhanh thật, từ các hạ đã biến thành em.

Vương Hậu chậm rãi gật đầu:

- Vậy là tốt rồi.

Cô ngoảnh đầu nhìn về phía Duy Lệ Á, thanh thúy nhắc nhở:

- Nhưng em Hồ Tiên à, nếu ngươi cứ để cho Hải Yêu làm ở tiệm bán nước hoa, e là sẽ rước rất nhiều phiền toái.

Hải Yêu rất hiếm, đây là thứ bọn buôn người rất thích, nếu như bọn họ biết được ở thành Huyền Vũ có một Hải Yêu, cho dù là Hải Yêu tự do, sợ là cũng sẽ nghĩ biện pháp tới bắt.

-!!

Tinh thần Duy Lệ Á chấn động, thân phận cô đã bị nhìn ra?

- Đại nhân.

Cô căng thẳng nhìn về phía Hồ Tiên, sắc mặt cô rất nhanh trắng bệch.

- Bình tĩnh lại.

Hồ Tiên liếc cô một cái.

-..

Duy Lệ Á ôm lấy cánh tay, thân thể tránh về phía sau. Hồ Tiên nhìn về phía Vương Hậu, ưu nhã nói:

- Chỉ cần ngươi ở thành Huyền Vũ một ngày, vậy thì sẽ không có việc gì, ai dám tìm tới gây phiền phức, vậy cứ việc tới thử xem.

- Em Hồ Tiên biết vậy là tốt rồi, chuyện khác ta cũng không muốn nói nhiều.

Vương Hậu cười ôn nhu. Sau khi biết được thực lực của Hồ Tiên, bà sinh lòng muốn giao hảo, muốn làm thân nói:

- Đúng rồi, trong dạ tiệc kia có vài giao dịch, tiền đã đưa tới, em có cần phải kiểm tra không?

- Không cần, ta không nghĩ Vương Hậu sẽ quỵt chút tiền nhỏ này.

Hồ Tiên mỉm cười nói.

- Đương nhiên.

Khóe môi Phó Linh Na nhoẻn cười tươi như hoa. Hồ Tiên nhìn về phía cô gái Hải Yêu, dặn dò:

- Làm việc cho tốt, không nên tùy tiện rời thành Huyền Vũ.

- Vâng, ta biết rồi.

Duy Lệ Á dùng sức gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận