Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2099: Nếu Ngươi Đã Muốn Chết Như Vậy Thì Ta Thành Toàn Cho Ngươi



Hồ Tiên ưu nhã tiếp lời:

- Các hạ có thể chờ sau khi yến hội kết thúc lại tới Trung Ương để bàn luận chi tiết hơn.

- Cái này...

Ước Mỗ nhìn về phía Mục Lương.

Anh chậm rãi giải thích một câu:

- Tất cả giao dịch đối ngoại của vương quốc Huyền Vũ đều do cô ấy phụ trách.

- Ta hiểu rồi.

Ước Mỗ chợt hiểu ra, nếu muốn giao dịch thì phải đàm luận với cô gái đuôi hồ ly.

Linh Tịch đột nhiên nói:

- Mục Lương các hạ, chúng ta vẫn còn một việc nữa.

- Chuyện gì thế?

Biểu cảm trên mặt Mục Lương vẫn bình tĩnh như cũ.

Linh Tịch nghiêm mặt nói:

- Chúng ta muốn đi xem tòa hải đảo thần bí ở sâu trong kênh Sương Mù.

- Mẹ?

Linh Vận sửng sốt một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

……..

Mục Lương nhìn về phía Linh Tịch, kinh ngạc hỏi:

- Các ngươi cũng muốn đi đến hòn đảo kia sao?

- Đúng vậy.

Linh Tịch nhẹ nhàng gật đầu.

Anh cảm giác hứng thú hỏi:

- Ta có thể hỏi lý do không?

Ước Mỗ tiếp lời:

- Chúng ta muốn đi tìm lão tổ, mấy năm trước ngài ấy tiến vào kênh Sương Mù sau đó không trở về nữa, vì vậy chúng ta hoài nghi ngài ấy đã đến hòn đảo kia.

- A, lão tổ đi kênh Sương Mù sao?

Đôi mắt của Linh Vận trừng lớn.

Cô không có quá nhiều ấn tượng về lão tổ, khi đó cô vẫn còn quá nhỏ, chưa tới tuổi ghi nhớ sự vật xung quanh thì lão tổ cũng đã rời đi vương quốc Tề Nhĩ Vô rồi.

- Ừm, khi đó ngươi còn rất nhỏ, cho nên không biết là phải.

Linh Tịch gật đầu một cái.

Linh Vận vội vàng hỏi:

- Vậy lão tổ còn sống không?

- Không biết, cho nên chúng ta mới muốn đến trên đảo nhìn.

Linh Tịch lắc đầu.

Mục Lương đột nhiên hỏi:

- Lão tổ của các ngươi tên là gì?



Ước Mỗ hồi đáp:

- Phất Lai Cách Lạc.

Mục Lương nghe vậy khóe môi cong lên, gật đầu nói:

- Phất Lai Cách Lạc à, đúng là lão ấy đang ở trên hòn đảo kia.

Bên trong danh sách người trên đảo mà Tân Tây và chị em Hi Sắt viết có tên Phất Lai Cách Lạc, đó là một cường giả thực lực Vương giai.

- Thật vậy chăng?

Ước Mỗ và Linh Tịch đồng thời kinh ngạc thốt lên, ngạc nhiên nhìn chằm chằm Mục Lương.

Các vương thất quý tộc cách đó không xa cảm nhận được động tĩnh bên này đều quay đầu lại, nghi ngờ chuyện gì vừa xảy ra.

- Mọi người nhỏ giọng thôi.

Mục Lương giơ tay rồi làm động tác ép xuống.

Ước Mỗ kích động hỏi:

- Vì sao các hạ lại khẳng định như vậy, chẳng lẽ ngài đã gặp ngài ấy rồi?

- Chưa gặp, nhưng ta từng nghe qua cái tên này.

Mục Lương ngước mắt nhìn mấy người kích động trước mặt.

Ước Mỗ thành khẩn nói:

- Thật tốt quá, xin các hạ nhất định phải dẫn chúng ta đến trên đảo.

Mục Lương bình thản nói:

- Đi hay không thì phải xem có bao nhiêu người muốn đi, có thể trả giá cái gì?!

Ước Mỗ tài đại khí thô nói:

- Các hạ yên tâm, ta sẽ ra tiền thù lao khiến ngài hài lòng.

- Việc này tối nay lại bàn, đừng nóng vội.

Mục Lương quay đầu nhìn về phía bên kia, lại có mấy vị quý tộc bưng khay đi tới.

Linh Tịch giơ tay ngăn chặn Ước Mỗ, không cho hắn tiếp tục hỏi thêm nữa, sau đó bà nhìn Mục Lương, gật đầu nói:

- Tốt, một lúc nữa chúng ta tiếp tục nói về việc này.

Tề Nhĩ Nạp mỉm cười hỏi:

- Mục Lương các hạ, ta cũng có chút giao dịch muốn bàn với ngươi, một lúc nữa lại nói được chứ?

Mục Lương quay đầu ra hiệu cô gái đuôi hồ ly:

- Ừm, nếu là về giao dịch thì đàm luận với Hồ Tiên thì tốt rồi.

Hồ Tiên nhẹ nhàng bảo:

- Sau khi yến hội kết thúc sẽ có người tiếp các vị đi khu Trung Ương.

- Ừ, được!

Tề Nhĩ Nạp như suy nghĩ gì đó rồi đồng ý.

- Cộp cộp cộp ~

Các quý tộc khác xông tới, giơ ly rượu trong tay để chào hỏi:

- Mục Lương các hạ, chúc mừng vương quốc Huyền Vũ thành công lập quốc.

- Cảm ơn.

Mục Lương tiếp nhận ly rượu từ tay nhân viên phục vụ rồi giơ lên tỏ ý đáp lại các quý tộc, sau đó uống cạn rượu trong ly.

Sau khi uống rượu, mối quan hệ giữa hai bên như được kéo gần lại rất nhiều, đám người vương thất quý tộc vây quanh Mục Lương rồi bắt đầu nói chuyện phiếm.

Mục Lương cầm ly rượu, thành thạo ứng phó đám người này, hai, ba câu đã dễ dàng ứng phó một ít vấn đề thử dò xét.

Một tên quý tộc công tước để tóc dài nhìn về phía ba người Hồ Tiên, nói với giọng điệu âm nhu:

- Ái chà chà, Mục Lương các hạ thật là có phúc, nữ nhân bên người ngài đều vô cùng xinh đẹp.

- Ừm.

Mục Lương đáp một cách qua loa lấy lệ.

Công tước làm như rất quen thuộc mà trách móc:

- Nhưng Mục Lương các hạ à, Nửa Người Thú bên cạnh ngươi chỉ là món đồ chơi thôi, vui đùa một chút là được rồi, đừng vì ham mê sắc đẹp mà bỏ lỡ chính sự.

Trong suy nghĩ của hắn ta, Nửa Người Thú kém xa nhân loại rất nhiều, thậm chí còn không bằng đám Người Thú cấp thấp.

- Đồ chơi?

Ánh mắt của Mục Lương lập tức lạnh xuống.

Công tước nhếch miệng cười nói:

- Hì hì, Mục Lương các hạ, không bằng đưa cô ấy cho ta đi, ta giúp ngài dạy dỗ một chút?

Trong giới quý tộc, có không ít người thích trao đổi nữ nhân lẫn nhau để đùa bỡn, chỉ cần không phải là chính thê thì tốt rồi.

Tề Nhĩ Nạp và Ước Mỗ liếc nhau, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Sắc mặt của Hồ Tiên trở nên lạnh lẽo, đôi mắt màu đỏ rực lóe lên tia sát ý, tám chiếc đuôi hồ ly phía sau dừng lắc lư.

Mục Lương ngước mắt nhìn về phía công tước, đối phương vẫn còn lộ ra vẻ mặt đắc ý, cho rằng Mục Lương vì tạo mối quan hệ tốt với mình nên sẽ đồng ý lời đề nghị này.

- Nếu ngươi đã muốn chết như vậy thì ta thành toàn cho ngươi.

Giọng nói của Mục Lương lạnh như băng.

- Cái gì?

Công tước sửng sốt một chút, nhưng không chờ hắn ta kịp phản ứng lại thì ngón tay của Mục Lương đã chọc vào trán hắn ta.

- Phanh!

Ngay sau đó, toàn thân công tước nổ tung thành một vũng máu, ngay sau đó bị không gian cắn nuốt hút sạch sẽ, không còn sót lại dấu vết nào.

Đám người vương thất, quý tộc xung quanh đều khiếp sợ không thôi, một cường giả cấp 8 đỉnh phong lại chết dễ dàng như vậy sao?

-..

Đại Hội Trường hoàn toàn yên tĩnh, các quý tộc lặng ngắt như tờ.

Mục Lương bình tĩnh hỏi:

- Ai quen biết hắn?

-..

Không có người nói chuyện.

Mục Lương lại lên tiếng hỏi lần thứ hai:

- Ta chỉ muốn biết hắn là ai thôi?!

Một cô gái có mái tóc dài màu tím nhỏ giọng nói:

- Mục Lương các hạ, hắn tên là Khắc Lập, là công tước của vương quốc Hồng Thạch.

- Công tước của vương quốc Hồng Thạch à?

Trong mắt Mục Lương hiện lên tia sáng lạnh lẽo, nhìn đám quý tộc xung quanh, nhàn nhạt bảo:

- Nơi đây còn ai tới từ vương quốc Hồng Thạch không?



-...

Vẫn không có ai lên tiếng.

Mục Lương lạnh lùng nói:

- Trở về nói cho quốc vương của các ngươi biết, chính ta đã giết người này, nếu có ý kiến gì có thể tới vương quốc Huyền Vũ tìm ta.

- Xôn xao ~~~

Toàn trường náo động không thôi, vương quốc hồng Thạch là một vương quốc lớn, mặc dù nó là vương quốc nội lục nhưng thực lực lại không thua kém gì các vương quốc duyên hải, quốc vương chính là một vị cường giả Vương giai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận