Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1688: Hắc Ma Pháp Sư Đến



Cô biết rõ ma cụ không gian hiếm đến mức nào, nếu như cầm đi đấu giá thì chắc chắn giá cả sẽ vượt qua tám trăm ngàn Huyền Vũ.

Nguyệt Thấm Di nhìn về phía Mục Lương, trong lòng rất xúc động, quả nhiên trong lòng của anh là có cô.

Cô lại nghĩ tới em gái, trong lòng lại rối rắm lần nữa, sau đó lại nghĩ tới lễ vật, cô nên tặng cho Mục Lương món quà gì đây?

Mục Lương nhìn sắc mặt biến ảo liên tục của Nguyệt Thấm Di, anh rất tò mò không biết cô ấy đang suy nghĩ cái gì, thế là thi triển năng lực Lắng Nghe Vạn Vật vừa mới có được.

Sau khi nghe được tiếng lòng của Nguyệt Thấm Di, vẻ mặt của anh trở nên cổ quái.

- Mục Lương, có chuyện gì vậy?

Nguyệt Thấm Di lấy lại tinh thần, sau đó nghi ngờ nhìn về phía anh, người đang lộ ra vẻ mặt cổ quái.

- Không có việc gì.

Biểu cảm của Mục Lương trở lại bình thường, tiếp đó thu hồi năng lực thiên phú.

- Vậy ta đi trước đây.

Nguyệt Thấm Di lung lay búp bê trong tay, cảm ơn từ tận đáy lòng:

- Ta rất thích lễ vật này, cám ơn ngươi.

- Đi đi.

Mục Lương mỉm cười.

Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Di ửng đỏ, ôm hộp lưu ly rời đi thư phòng.

Mục Lương đưa tay xoa cằm, chẳng lẽ anh quá đẹp trai cho nên người gặp người thích?

- Thành chủ đại nhân, trà nóng đến rồi.

Tiểu Mật bước vào thư phòng và đặt ly trà nóng trước mặt Mục Lương.

Anh quay đầu hỏi:

- Tiểu Mật à, ngươi thấy ta có đẹp trai không?

- Tất nhiên rồi, đại nhân là người đẹp trai nhất.

Tiểu Mật nghiêm túc nói.

- Khụ khụ, hình như ta đã phát hiện ra chân tướng rồi.

Khóe miệng của anh cong lên, tâm trạng rất vui vẻ.

-??

Tiểu Mật mờ mịt rời khỏi thư phòng.

………….

Trong màn đêm, trong rừng cây rậm rạp, có một chiếc xe thú lao vùn vụt tới trước.

Có hai người ngồi trên xe, một già một trẻ.

Một người là một ông lão có bộ râu hoa râm, bề ngoài chừng sáu mươi tuổi, dáng người khô gầy như củi, hốc mắt trũng sâu, khóe mắt hằn lên những vết chân chim.

Người còn lại là một cô gái, cô có mái tóc dài màu đỏ, khuôn mặt trái xoan tròn trịa, đôi mắt hơi tròn và tròng mắt cùng màu với màu tóc của nàng.

Cầm Phi Nhi quay đầu nhìn về phía ông lão, làm nũng:

- Ông nội, khi nào thì chúng ta đến thành Huyền Vũ vậy?

- Cầm Nhi, ngươi ráng chịu đựng thêm một chút, hừng đông chắc sẽ đến nơi.

Già Lực Lỗ ôn hòa nói.

Ánh mắt của lão lấp lóe, nhớ tới cuộc nói chuyện nửa tháng trước, lần này lão mang theo nhiệm vụ đến thành Huyền Vũ.

Nửa tháng trước, Hắc Phượng Hoàng liên lạc với lão và yêu cầu lão đến thành Huyền Vũ để xử quyết phản đồ kẻ phản bội Hồng chấp sự, đồng thời xác nhận xem Lục chấp sự có phản bội tổ chức hay không, nếu có thì lập tức xóa sổ.

Trừ cái đó ra thì thành chủ thành Huyền Vũ cũng là mục tiêu mà lão muốn tiêu diệt.

- Ông nội, chúng ta đã ngồi xe thú nửa tháng rồi.

Cầm Phi Nhi buồn bực nói.

- Ta đã nói ngươi không cần đi theo, thế mà ngươi không chịu nghe.

Già Lực Lỗ nhìn về phía cháu gái, nếp nhăn nơi khóe mắt giãn ra..

- Ta chán ở mãi trong nhà rồi.

Cầm Phi Nhi làm nũng.

Già Lực Lỗ cười hỏi:

- Vậy bây giờ còn nhàm chán không?

Cầm Phi Nhi cười tươi như hoa nói:

- Hiện tại thật nhàm chán, nhưng sau khi đến thành Huyền Vũ thì chưa chắc, có thể ở đó sẽ rất thú vị.

- Không sợ ông nội tìm một người đàn ông ở thành Huyền Vũ rồi gả ngươi đi sao?

Già Lực Lỗ nói đùa.

- Không đâu, ông nội tốt với ta nhất.

Cầm Phi Nhi nở nụ cười ngọt ngào nói.

- Ha ha ha, ngoan.

Già Lực Lỗ nhếch miệng nở nụ cười.

- Ông nội, ngươi đang nghĩ cái gì thế?

Cầm Phi Nhi quay đầu hỏi.

- Không có việc gì.

Già Lực Lỗ chậm rãi lắc đầu.

Cháu gái không biết lão là Hắc Ma Pháp Sư, lão cũng không hi vọng con bé biết.

Cầm Phi Nhi truy hỏi:

- Vậy ông nội nói cho ta biết ở thành Huyền Vũ có nơi nào thú vị không?

- Cái này ông nội cũng không rõ ràng cho lắm, đây cũng là lần đầu tiên ta tới đó.

Già Lực Lỗ tiếc nuối lắc đầu.

Khi Hắc Phượng Hoàng liên lạc với lão thì không có giới thiệu nhiều về tình huống ở thành Huyền Vũ, chỉ nói là thành Huyền Vũ nằm sát bên thành Tát Luận, chỉ cần đến thành Tát Luận thì có thể tìm được nó.

- A, hy vọng sẽ không nhàm chán.

Cầm Phi Nhi bĩu môi, trong lòng chờ mong cuộc sống sau khi đến thành Huyền Vũ.

Cô chỉ là một người bình thường, sống với ông nội từ nhỏ, cha mẹ thì vài năm mới gặp một lần.

Già Lực Lỗ cưng chìu nói:

- Khi nào đến đó thì ngươi sẽ biết thôi.

Xe thú tiếp tục tiến tới trong màn đêm, cho đến khi trời gần sáng thì một mảng tường thành lớn xuất hiện ở cuối tầm mắt.

Cầm Phi Nhi đẩy cửa sổ xe ra và kích động hét lớn:

- Ông nội, đó là thành Huyền Vũ sao?

- Ta không rõ lắm, có thể là thành Tát Luận, cũng có thể là thành Huyền Vũ.

Già Lực Lỗ trầm giọng nói.

Xe thú tiếp tục đi tới trước, đến gần tờ mờ sáng thì xe thú mới lái vào trong thành.

Bởi vì mặt trời chỉ vừa ló dạng cho nên không có nhiều người đi đường.

Cót két ~~~

Cầm Phi Nhi lại mở cửa sổ xe lần nữa, hào hứng hỏi một người qua đường:

- Chú ơi, đây là thành Huyền Vũ sao?

Người đi đường xua tay nói:

- Không phải, đây là thành Tát Luận, thành Huyền Vũ ở bờ biển.

- Ta muốn đến đó phải đi như thế nào?

Cầm Phi Nhi tiếp tục hỏi.

Người đi đường duỗi ngón tay chỉ về phía trước, nhiệt tâm nói:

- Ngươi đi dọc theo con đường này, cuối đường chính là bờ biển.

- Vâng, cảm ơn chú.

Cầm Phi Nhi lễ phép cảm ơn.

Cô lùi đầu về trong xe, hưng phấn nói.

- Ông nội, chúng ta tiếp tục đi thẳng.

- Biết rồi.

Già Lực Lỗ buồn cười lắc đầu, khống chế xe thú tiếp tục tiến lên.

Ục ục ục ~~~

Xe thú phóng vùn vụt trên con đường không bằng phẳng, cơ thể hai người trên xe lắc lư, phải chống tay vịn mới có thể ngồi vững vàng.

- Ông nội, con đường này còn gồ ghề hơn đường núi.

Cầm Phi Nhi than vãn.

- Ở đâu cũng là như vậy.

Già Lực Lỗ nói với dáng vẻ như là người từng trải.

- Nó còn lắc lư thêm nữa thì ta sẽ nôn mất.

Cầm Phi Nhi buồn bực che miệng lại.

Già Lực Lỗ an ủi:

- Ráng nhịn một chút, đến thành Huyền Vũ thì tốt rồi.

- Lại là câu nói này...

Lúc này, sắc mặt của Cầm Phi Nhi trắng bệch, cố nén cảm giác nôn mửa.

Cô chỉ là một người bình thường, không phải là Ma Pháp Sư cũng không phải là kỵ sĩ, lặn lội đường xá xa xôi đối với cô mà nói là một chuyện cực hình, nếu Già Lực Lỗ không cho cô uống ma dược thì có lẽ cô đã đổ bệnh trên đường đi rồi.

Ào ào ~~~

Đột nhiên, cô ngửi thấy một mùi hôi thối từ ngoài cửa sổ bay vào.

Mùi hôi này giống như là dây dẫn nổ, nàng không thể kìm nén cảm giác nôn mửa được nữa.

- Không được, ta không chịu nổi nữa rồi.

Cầm Phi Nhi đứng dậy đẩy cửa sổ xe ra, há mồm nôn ra nước chua, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

- Cầm Nhi, ngươi không sao chứ?

Già Lực Lỗ khẩn trương hỏi.

- Không sao đâu, chỉ cần nôn ra là tốt rồi...

Cầm Phi Nhi đang nói nửa chừng thì nhìn thấy cửa sổ lầu hai đối diện bị đẩy ra, tiếp theo là một thùng phân trút xuống như mưa.

Ào ào ~~~

Nước phân bắn tung toé, hiện trường hết sức ghê tởm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận