Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1740: Thôi Thôi, Ngươi Vẫn Không Thể Đánh Thắng Ta Được Đâu



Các nô lệ ngắm nhìn xung quanh, một số muốn bỏ chạy, nhưng khi nhìn thấy loan đao trên tay người mặc áo choàng đen, còn có xác chết khắp nơi thì bọn họ lập tức từ bỏ ý định chạy trốn.

Chị em Áo Nhĩ Na cũng giống như thế, cả hai nhắm mắt đuổi theo Tô Lâm Y Tư.

- Mau theo kịp, nếu như bị đám người kia phát hiện thì các ngươi chỉ có chết mà thôi.

Trương thúc lên tiếng uy hiếp.

Các nô lệ nghe vậy trong lòng căng thẳng, càng không dám có suy nghĩ khác, chỉ là trong lòng buồn khổ không thôi, bọn họ cho rằng đã chạy ra miệng hổ, ai ngờ lại sắp rơi vào ổ sói.

Đám người cứ như vậy mà đi qua hai ngọn núi, phía sau có người mặc áo choàng đen rửa sạch vết tích đi qua.

Có người lau sạch dấu chân, có người thi triển ma pháp tự nhiên khôi phục lại cây cỏ bị giẫm đạp, không để lại dấu vết cho thấy có người qua lại.

Trước khi trời tối, mọi người đến một ngọn núi lớn khác, nơi này có một khu mỏ bỏ hoang, đó là căn cứ tạm thời của nhóm Tô Lâm Y Tư.

Mọi người đi vào trong hầm mỏ, thẳng tới chỗ sâu nhất.

- Mở cửa.

Tô Lâm Y Tư lên tiếng.

- Vâng.

Một người mặc áo choàng đen đi lên trước, thuần thục thi triển ma pháp hệ Thổ.

Ầm ầm ~~~

Bức tường đá trước mặt mọi người đột nhiên tách ra, để lộ một lỗ hổng đủ cho ba người bước vào cùng lúc.

- Tất cả mau vào trong.

Tô Lâm Y Tư ra hiệu.

Các nô lệ không dám phản đối, ai nấy đều mang tâm trạng thấp thỏm đi vào trong động.

Tô Lâm Y Tư dừng bước lại và nhìn về phía Trương thúc, nói:

- Trương thúc, ngươi đi kiểm tra khoáng thạch một lần nữa, ngày mai ta muốn tới Chợ Đen, bán hết số khoáng thạch còn lại.

- Vâng.

Trương thúc cung kính gật đầu.

Bọn hắn cần thực phẩm, ma dược và vũ khí, cho nên mới phải đi cướp khoáng thạch và bán ở Chợ Đen.

………

Đông đông đông ~~~

Tiếng chuông du dương vang lên khắp thành Huyền Vũ, thông báo một ngày mới bắt đầu.

Trong phòng ăn ở cung điện, nhóm hầu gái đang bày biện bữa sáng.

- Chào buổi sáng.

Nguyệt Phi Nhan ngáp một cái đi vào nhà ăn, kéo ghế ra ngồi xuống.

- Chào buổi sáng tiểu thư Phi Nhan.

Vệ Ấu Lan và các hầu gái khác ngọt ngào đáp lại một tiếng.

Cộp cộp cộp ~~~

Ly Nguyệt và những người khác cũng lần lượt đi tới nhà ăn.

Ngải Lỵ Na nhìn về phía cô gái Ma Cà Rồng, kinh ngạc nói:

- Hi Bối Kỳ, thực lực ngươi tăng lên rất nhiều.

Hôm qua, cô có chuyện bận, sáng nay mới trở về cung điện, không biết chuyện của cô gái Ma Cà Rồng.

- Hì hì, chậm nhất là nửa năm nữa ta sẽ trở thành cường giả cấp 8.

Hi Bối Kỳ hất cằm lên, nói với vẻ mặt đắc ý.

-...Thật là khiến người khác phải hâm mộ, trước đó rõ ràng là ngươi còn rất yếu, thế mà thực lực bây giờ đã mạnh hơn cả ta rồi.

Trong mắt của Ngải Lỵ Na lộ vẻ hâm mộ.

Sau khi cô gái Ma Cà Rồng trở nên mạnh hơn, người buồn bực nhất chính là Nguyệt Phi Nhan, trước đó thực lực của hai người vẫn còn tính là tương đương, bây giờ cô lại đã bị đè ép một đầu.

Cô đặt quyết tâm phải cố gắng tu luyện, muốn mạnh hơn Hi Bối Kỳ là chuyện rất khó, nhưng ít nhất không thể quá yếu so với cô gái Ma Cà Rồng.

Đôi mắt màu vàng kim của Hi Bối Kỳ trừng lớn, tức giận hét lên:

- Lúc trước ta cũng không có yếu nha!

- Nhưng đúng là trước kia ngươi rất yếu.

Ngải Lỵ Na chớp chớp đôi mắt màu hồng, bày ra dáng vẻ ta không có nói sai.

- Ngươi ra ngoài đánh nhau với ta một trận, xem ai lợi hại hơn.

Hi Bối Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói.

- Thôi thôi, ngươi vẫn không thể đánh thắng ta được đâu.

Ngải Lỵ Na phất tay.

Thực lực của cô là cấp 7 sơ cấp, mỗi ngày cô đều ăn quả Tinh Thần, trở nên mạnh mẽ từng bước một.

Hi Bối Kỳ không phục nói:

- Bây giờ, ta đã mạnh hơn ngươi hai cái tiểu cảnh giới, ngươi xác định ta sẽ thất bại sao?

- Đương nhiên, phi đao của ta có thể tàng hình.

Ngải Lỵ Na thi triển năng lực thức tỉnh, phi đao từ trong vỏ sau lưng bay ra, tiếp đó lóe lên và tiến vào trạng thái tàng hình.

Mặc dù thực lực của cô thấp hơn cô gái Ma Cà Rồng hai tiểu cảnh giới, nhưng năng lực thức tỉnh đặc thù, phối hợp với phi đao có thể ẩn hình thì đánh thắng Hi Bối Kỳ vẫn là chuyện không khó.

Đôi môi hồng của Hi Bối Kỳ hơi hé mở, cô không có nắm chắc trong lúc đối chiến có thể tìm ra phi đao tàng hình, mà cái này chính là uy hiếp trí mạng, liền đỏ mặt, hét lên:

- Ngươi chơi xấu, không thể dùng Linh khí!

- Vậy ngươi cũng đừng bay, nếu vậy ta sẽ không dùng Linh khí.

Ngải Lỵ Na giơ cằm lên nói.

Vút vút vút ~~~

Cô giơ tay lên và làm ra động tác khép lại, phi đao tàng hình hiện ra rồi trở lại trong vỏ đao.

- Thôi thôi, không thèm đánh với ngươi nữa.

Hi Bối Kỳ buồn bực phất tay.

Cô biết thường ngày cô gái tóc hồng đều tu luyện bằng cách chiến đấu với đám Kỳ Nhông Chín Màu, chúng nó sẽ trợ giúp nàng luyện được năng lực phản ứng kinh khủng và năng lực kháng đòn.

Cộng thêm việc Ngải Lỵ Na đã dùng qua bí dược cường hóa cơ thể, nếu như nàng đánh sáp lá cà với cô gái tóc hồng thì chắc chắn không có lợi thế.

- Ha ha ha ~~~

Nguyệt Phi Nhan không khỏi nhếch miệng cười ra tiếng.

Hi Bối Kỳ liếc nhìn cô gái tóc đỏ, nói:

- Ngươi cười cái gì mà cười, ngươi còn chưa lên được cấp 7, nếu vật lộn thì ta cũng có thể đánh thắng ngươi.

-...

Nguyệt Phi Nhan buồn bực, cười không nổi nữa.

- Mọi người trò chuyện gì mà vui vẻ như vậy?

Mục Lương bước nhanh vào nhà ăn.

- Thành chủ đại nhân buổi sáng tốt lành.

Các hầu gái ngoan ngoãn chào hỏi.

Bạch Sương và Tố Cẩm cũng nhìn về phía Mục Lương, đáy mắt hiện lên sự vui mừng.

Nguyệt Thấm Lan cười giải thích một lần.

- Nếu sáp lá cà thì đúng là Hi Bối Kỳ không thể thắng được Ngải Lỵ Na.

Mục Lương gật đầu nói đúng trọng tâm.

Anh suy nghĩ một chút rồi nhìn về phía cô gái Ma Cà Rồng, nói:

- Bình thường rảnh rỗi các ngươi có thể đấu luyện với Tiểu Vũ một chút.

- A? Tiểu Vũ lớn như vậy, một cánh là có thể chụp chết ta rồi!

Hi Bối Kỳ mở to hai mắt.

Hình thể hiện tại của Ưng Lửa đã vượt qua một trăm mét, một cây lông vũ của nó cũng đã cao hơn cô gái Ma Cà Rồng.

Mục Lương bật cười nói:

- Cũng đúng, vậy để Ong Chúa luyện tập với các ngươi đi, cách căn cứ cũng không xa.

Ong Chúa sống ngay bên ngoài tường thành căn cứ Không Quân và nó không thể tiến gần hơn được nữa.

Nguyệt Phi Nhan há to miệng, cô rất muốn nói kích thước của Ong Chúa không nhỏ chút nào, lông trên người nó cứng như kim thép, có thể dễ dàng đâm thủng da nàng.

Mục Lương cầm đũa lên nói:

- Mọi người ăn sáng đi.

- Vâng.

Các cô gái lên tiếng, cầm đũa và muỗng bắt đầu thưởng thức bữa sáng.

Nguyệt Thấm Lan cắn một miếng trứng luộc, ưu nhã nói:

- Mục Lương, sáng nay Cầm Vũ đã xuất phát, ngày mai sẽ trở về.

- Ừ, nhớ dặn dò cô ấy cần chú ý an toàn khi tới gần thành Y Lê.

Mục Lương nhắc nhở.

Bạn cần đăng nhập để bình luận