Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2133: Chỉ Là Bạn Bè Thôi Sao?



Mục Lương cảm nhận được lực đẩy ở sau lưng, tầm nhìn trước mặt nhanh chóng ập tới, tốc độ xe hơi tăng nhanh, chỉ chốc lát sau đã chạy đến sát biên giới quảng trường.

Anh đang muốn thi triển năng lực làm cho xe hơi thay đổi phương hướng thì Già Lạc đã giành trước một bước mà xoay bánh lái, làm cho xe hơi thay đổi phương hướng khác, tiếp tục chạy băng băng.

- Không tệ lắm.

Mục Lương giơ ngón cái với Già Lạc.

- Đây, đây chỉ là thao tác cơ sở thôi.

Trong mắt của cô lóe lên vẻ khẩn trương.

- Tốt.

Mục Lương khẽ cười một tiếng, rất hài lòng về xe hơi, tốc độ không những nhanh hơn xe máy mà tính ổn định cũng tốt hơn nhiều.

Già Lạc lái xe hơi chạy quanh quảng trường ba vòng, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Mục Lương cảm thấy không có vấn đề gì nên nói:

- Dừng lại đi.

- Tốt.

Già Lạc giẫm nhẹ phanh xe, làm cho xe hơi chậm rãi dừng ở trước cung điện.

Ở cửa cung điện, Mễ Nặc và các tiểu hầu gái đều trợn tròn mắt, khi thấy xe hơi dừng lại thì mọi người lập tức vây lên.

- Oa, Mục Lương, đây là cái gì vậy?

Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc tỏa sáng.

Mục Lương giới thiệu:

- Đây chính là xe hơi mà ta đã nói trước đó với ngươi.

- Thì ra đây chính là xe hơi, thoạt nhìn thật là kỳ quái.

Mễ Nặc đi vòng quanh xe hơi một vòng rồi vươn tay cẩn thận sờ soạng thân xe.

Già Lạc bước ra xe hơi, chuẩn bị để Mục Lương lái thử.

Anh đi xuống ghế phụ rồi vòng qua ngồi lên ghế lái, nói:

- Mọi người lên đây đi, ta dẫn các ngươi đi hóng gió.

- Vâng!

Mễ Nặc vui mừng lên tiếng, hào hứng đi vòng qua bên cạnh, vụng về ngồi xuống ghế phụ.

Mục Lương nhìn về phía đám người Ba Phù, hơi nâng mi lên:

- Vẫn còn ba ghế trống.

Đám người Ba Phù và Tiểu Tử liếc nhau, sau đó đồng loạt xông lên trước, mở cửa xe chen vào.

Ghế sau chỉ có ba cái, nhưng các tiểu hầu gái đều có thân hình nhỏ gầy, chen chúc bốn người vẫn có thể ngồi được.

Mục Lương dở khóc dở cười, quay đầu lại nói:

- Ngồi ổn, ta sắp lên đường rồi.

- Vâng!

Các tiểu hầu gái đồng thanh đáp lại.

Mục Lương nhấc chân giẫm bàn đạp gia tốc, xe hơi chạy lập tức lao tới trước.

Hai mắt hắn phát sáng, tìm về cảm giác lái xe trước đây ở Lam Tinh.

Mục Lương hơi nhấp chân, tốc độ xe hơi tăng vọt, nhanh chóng chạy tới bên kia quảng trường, hai tay hắn ôm lấy bánh lái xoay một vòng, thân xe trôi ra ngoài.

- A~~~

Các cô gái trong xe thét chói tai, tay nắm thật chặt ghế ngồi.

Mễ Nặc thét to:

- Mục Lương, xe chạy nhanh quá rồi!

- Bệ hạ!

Tiểu Tử và những người khác đều khẩn trương kêu to.

- Không sao đâu, rất an toàn.

Mục Lương bình tĩnh đáp, thao tác xe hơi tiếp tục chạy như bay.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ba Phù hơi trắng bệch, cô có chút hối hận khi lên xe hơi.

Trước cung điện, đôi môi đỏ mọng của Già Lạc mở to, nhìn chăm chú vào xe hơi đang càng ngày càng tăng tốc độ.

Yết hầu của cô nhấp nhô, rất muốn nói cho Mục Lương dừng lại, nhưng lại thấy xe hơi chạy rất ổn, cảm thấy không cần thiết....

- Ông ~~~

Xe hơi lại chạy vài vòng mới dừng lại ở trước cung điện.

- Cùm cụp ~~~

Cửa xe hơi mở ra, nhóm tiểu hầu gái chen lấn bước xuống.

- Suýt tý nữa thì nôn rồi.

Mễ Nặc phồng má, quay đầu nhìn Mục Lương với ánh mắt u oán.

- Kích thích sao?

Anh cười ha ha hỏi.

- Vô cùng kích thích.

Mễ Nặc trợn trắng mắt, tháo đai an toàn ra rồi xuống xe.

Mục Lương vỗ bánh lái, hài lòng xuống xe đi về phía Già Lạc, bình thản nói:

- Ghế xe hơi cứng một chút, đổi một cái mềm hơn đi, còn phải gắn thêm đèn xe nữa.

Bây giờ, xe hơi không có đèn pha cũng không có đèn xi nhan.

- Không thành vấn đề. Mấy vấn đề này dễ giải quyết thôi.

Già Lạc thanh thúy nói.

- Ừm, ngươi sửa sang bản vẽ lại rồi sắp xếp người bắt đầu sản xuất hàng loạt.

Mục Lương ôn hòa nói.

Già Lạc mỉm cười gật đầu:

- Vâng, được.

……….

Cung điện, trong thư phòng.

Mục Lương đang đang lật xem một bản cổ tịch, đây là những thứ mà đám người vương thất quý tộc kia cầm đi giao dịch ở Trân Bảo Lâu.

Cổ tịch rất cũ kỹ và làm bằng da thú, nhưng mà cho dù rất cũ kỹ thì nó vẫn được bảo trì khá hoàn chỉnh, chỉ là chữ viết đã có chút phai mơ.

- Quốc vương của vương quốc A Bành mang theo vương hậu và phi tử ra ngoài du ngoạn, bất ngờ rơi xuống nước bỏ mình, dẫn tới vương quốc tranh chấp quyền lực, từ đó vương quốc dần dần suy bại.....

Mục Lương nhìn chữ trên da thú rồi co giật khóe miệng, hoài nghi nội dung trong đây là ai đó viết bậy bạ, rồi đặt cổ tịch sang một bên rồi cầm lấy một quyển khác, tiếp tục lật xem.

- Cộc cộc cộc ~~~

Lúc này cửa thư phòng bị gõ vang, giọng nói của Tố Cẩm vang lên.

- Mục Lương, ta đi vào được không?

Tố Cẩm hỏi.

Mục Lương buông cổ tịch lên tiếng:

- Vào đi.

Lúc này, Tố Cẩm mới đẩy cửa mà vào, một thân váy trắng đi tới trước mặt anh.

Mục Lương ôn hòa hỏi:

- Có chuyện gì không?

Tố Cẩm liếc nhìn cổ tịch trên mặt bàn rồi thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng hỏi:

- Mục Lương, ngươi dự định khi nào thì đi hải đảo vậy?

- Mười ngày sau.

Mục Lương bình thản hỏi tiếp:

- Ngươi cũng muốn đi à?

Tố Cẩm khẽ gật đầu nói:

- Ừm, ta rất tò mò nơi đó trông như thế nào, muốn đi xem cho biết.

- Vậy thì đi thôi.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, không có hỏi nhiều.

Tố Cẩm lấy ra một túi da thú rồi đưa tới trước:

- Đây là tinh thạch ma thú mà ta chuẩn bị, đưa cho ngươi.

- Không cần đâu, ngươi là bạn của ta.

Mục Lương ôn hòa cười nói.

- Chỉ là bạn bè thôi sao?

Tố Cẩm quỷ thần xui khiến hỏi một câu.

Mục Lương chợt khựng lại, ngước mắt nhìn Tố Cẩm, bốn mắt nhìn nhau, trong phòng chợt yên tĩnh, bình tĩnh đáp:

- Nói thật là ta cũng không biết.

Mục Lương muốn có được tình yêu, thứ này còn khó hơn nhiều so với việc chỉ đơn giản là ngủ với nữ nhân, dù sao thì đó là người sẽ làm bạn cả đời với anh.

- Ta hiểu rồi.

Tố Cẩm nhoẻn miệng cười, trong lòng bình tĩnh trở lại, đáp án này khá hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô.

Mục Lương nhẹ giọng hỏi:

- Trong khoảng thời gian này chơi vui vẻ sao?

- Ừ, ta đã đi trượt tuyết, trượt băng, Khu Vui Chơi.....

Tố Cẩm liệt kê những nơi mà mình đã đi qua trong mấy ngày nay, trên mặt còn mang theo ý cười.

Mục Lương suy nghĩ một chút, ôn hòa nói:

- Lúc rảnh rỗi ngươi có thể đi học lái xe hơi.

Xe hơi đã xuất hiện được năm ngày, trong năm ngày này, xe hơi được đặt ở quảng trường trước cung điện, các cô gái thay phiên học lái xe.

- Vì sao?

Tố Cẩm chớp chớp đôi mắt màu xanh.

Mục Lương nói với biểu cảm tự nhiên:

- Khi nào ngươi trở về thì ta sẽ tặng cho ngươi một chiếc xe hơi.

Tố Cẩm tặng cho anh một gốc cây Cỏ Bồ Đề, hắn dự định đưa quà đáp lễ là một chiếc xe hơi.

- Như vậy quá quý trọng rồi.

Tố Cẩm lắc đầu.

Mục Lương bình thản nói:

- Ngươi đưa Cỏ Bồ Đề còn quý trọng hơn, nếu so sánh thì một chiếc xe hơi không tính là gì cả.

- Thì ra nó được kêu là Cỏ Bồ Đề.

Tố Cẩm bừng tỉnh, tiếp tục bảo:

- Gốc cây kia ở trên tay ngươi mới hữu dụng, với ta mà nói thì nó chỉ là một gốc cây xanh bình thường mà thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận