Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 400: Phúc Lợi Cho Thuộc Hạ

- Đây chính là hoa quả, thật sự bán rẻ như vậy?
Tam trưởng lão ho nhẹ hai tiếng, che giấu sự bối rối của mình.
- Thật sự nha, ta mua được với giá mười đồng Huyền Vũ.
Lan Đế mở ra túi giấy trong ngực, đưa tay lấy ra một quả quýt, ấp úng cắn xuống một cái.
Khóe miệng của Mục Lương hơi giật giật.
Nguyệt Thấm Lan đưa tay che miệng, ưu nhã cười nhắc nhở:
- Tiểu thư Lan Đế, quýt cần phải lột lớp vỏ bên ngoài ra mới ăn.
- Hả? Phải lột vỏ sao?
Lan Đế ngạc nhiên, đã nuốt xuống vỏ quýt cùng thịt quả trong cái miệng nhỏ nhắn.
- Đúng vậy, lột vỏ ra ăn mới ngon.
Trong đôi mắt màu xanh biển của Nguyệt Thấm Lan hiện lên ý cười.
Lan Đế nhìn chằm chằm quả quýt đã được cắn một cái, lâm vào trầm tư.
Hơn nữa, cô còn ăn ba quả như vậy, cũng là cắn cả vỏ và thịt quả, nuốt vào trong bụng.
Khóe mắt của Tam trưởng lão run lên, hoa quả còn có thể ăn như vậy?
Cô đã lớn như vậy, hoa quả cũng chỉ ăn qua ba bốn lần.
Lúc này, nhìn Lan Đế từng ngụm cắn quả quýt, trong lòng đang nổi lên gợn sóng.
Khuôn mặt của Bối Nhĩ Liên nghiêm túc hỏi:
- Mục Lương các hạ, hoa quả ở Thành Huyền Vũ thật sự bán rẻ như vậy?
- Đây chính giá của hoa quả ở siêu thị.
Mục Lương lạnh nhạt gật đầu.
Miệng của Bối Nhĩ Liên há to, trong lòng đang vô cùng chấn động, rất lâu không thể bình tĩnh.
- Đại nhân Mục Lương, đã đến Vườn Trái Cây.
Lúc này, ở ngoài toa xe truyền đến âm thanh cung kính của hộ vệ Khu vực Trung ương .
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Nguyệt Thấm Lan đứng dậy, mở ra cửa buồng xe, một bước xuống xe đầu tiên.
- Xuống xe thôi.
Nhóm người Lan Đế cũng lần lướt xuống xe.
- Lại một cây đại thụ.
Lỵ Lỵ ngẩng đầu, nhìn trên tường rào xuất hiện một gốc cây khổng lồ cao chục mét, tán cây che khuất cả bầu trời, ngẩn người một hồi.
Tam trưởng lão nghiêm túc quan sát gốc đại thụ này, phát hiện ở giữa nhánh cây to lớn đã kết thành quả to bằng một bồn rửa mặt.
Quả kia chính là quả thụ sao?
Mục Lương từ trên xe bước xuống, trước mắt chính là cánh cổng dẫn vào Vườn trái cây, người quản lý khu vườn bước nhanh đi tới, nghênh đón anh đến.
Ba Nô cung kính hành lễ:
- Thành chủ đại nhân.
Hắn vụng trộm ngước mắt nhìn về phía xe ngựa, ánh mắt có một tí thất vọng, lần này không nhìn thấy con gái đi theo.
- Ừ, mang ta đi quan sát vườn trái cây chút.
Mục Lương lạnh nhạt gật đầu.
- Vâng, thành chủ đại nhân mời tới bên này.
Ba Nô đưa tay ra hiệu, đi ở phía trước dẫn đường.
Nguyệt Thấm Lan bước chân nhẹ nhàng đuổi kịp một bên, 3 người Lan Đế cũng vội vàng đuổi kịp, đi về phía cánh cổng dẫn vào vườn trái cây.
- Đạp đạp !
Ba Nô đi ở phía trước, giới thiệu tình huống hôm nay của Vườn Trái Cây.
Khuôn mặt của hắn chất phác nói:
- Thành chủ đại nhân, bây giờ trong vườn trái cây có ba trăm hai mươi sáu cây táo, một trăm năm mươi ba cây quýt, mười tám cây lê.
Ngày đầu tiên, Ba Nô tới nhậm chức làm người quản lý Vườn trái cây, đã tự mình đi một lượt toàn bộ Vườn trái cây, dùng bút than với tấm bảng gỗ, ghi lại số thứ tự vào mỗi thân cây lớn.
Mục Lương nghe vậy ngước mắt nhìn Ba Nô nhiều thêm một chút.
- Rất tốt.
Anh gật đầu tán thưởng nói.
Ba Nô nghe vậy, sống lưng ưỡn càng thẳng, trong lòng rất kích động.
Ba người Bối Nhĩ Liên, Lỵ Lỵ đều đang trợn to con mắt, trong đầu chỉ có con số vừa mới nghe được.
Cộng lại ba loại cây ăn quả, tất cả vượt qua hơn 400 cây, đây là con số gấp mất lần cây ăn quả trên Ốc Đảo.
Bối Nhĩ Liên nhìn ngây người, trái cây bên trên cây táo, đang treo trước con mắt của mình.
Ba Nô chân thành nói:
- Thành chủ đại nhân, khu vực phía trước là nơi trồng cây táo, nhóm quả táo chín đầu tiên đã hái xong, đều được đưa vào cất ở nhà kho.
Mục Lương chậm rãi gật đầu, ngước mắt dò xét một vùng cây táo kéo dài trước mắt.
Trên nhánh cây, quả táo chỉ to bằng nửa nắm đấm nhỏ, số lượng quả xanh không nhiều.
Đây là sau khi trải qua mấy đợt hái, còn lại đều là quả chưa chín.
- Còn những quả táo này, lúc nào có thể hái xuống?
Mục Lương bình tĩnh hỏi.
- Thành chủ đại nhân, căn cứ vào chu kỳ trưởng thành của mấy đợt trước đó mà tính, số quả táo còn lại này chỉ cần thêm ba ngày sẽ toàn bộ chín mọng, có thể hái.
Âm thanh của Ba Nô cung kính đáp lại.
Phía dưới sự săn sóc của Lĩnh Vực Tinh Thần, từ khi cây nở hoa đến lúc trái chín mộng, chỉ cần thời gian chừng 10 ngày.
- Rất tốt, mang ta đi xem cây quýt.
Mục Lương hài lòng gật đầu.
- Vâng, thành chủ đại nhân mờ sang bên này.
Ba Nô đi ở phía trước dẫn đường.
Dọc theo đường đi, Lỵ Lỵ, Lan Đế với Bối Nhĩ Liên đều ở trong trạng thái thất thần.
Bây giờ, trong mắt các cô chỉ có mấy cây ăn quả, cùng với những quả táo nửa xanh nửa đỏ phía trên cành cây.
Hơn 10 phút sau, mọi người đi tới một nơi khác trong Vườn trái cây, ở đây trồng cây quýt với cây lê.
- Thành chủ đại nhân, quýt cũng đã hái xong, chỉ còn lại số ít quýt chưa chín, hai ngày sau cũng có thể toàn bộ cắt xuống.
Ba Nô giới thiệu tình huống.
- Ừm, hái xong trái cây, nhớ kỹ phải xới đất bón phân, tưới nước cũng phải nhiều thêm chút.
Mục Lương dặn dò.
Vườn trái cây ở gần Khu vực Trung ương, mang ý nghĩa ở gần nguồn nước, có mương nước nối thẳng đến Vườn trái cây nên việc tưới nước sẽ rất thuận tiện.
- Vâng, ta nhớ rồi.
Ba Nô liên tục gật đầu.
Hắn đã an bài người làm, lần lượt đi Xưởng Phân Bón vận chuyển phân bón đến đây.
Bây giờ, Vườn trái cây có ba mươi tên công nhân, công việc thường ngày chính là xới đất, bón phân còn có tưới nước cho cây ăn quả.
Chờ đến lúc trái cây chín, sẽ ngắt xuống hoa quả đúng thời điểm.
Mục Lương nhìn qua quýt cây, có vài đầu cành đã lại lần nữa mọc ra nụ hoa thật nhỏ.
Nếu như chất dinh dưỡng đầy đủ, quýt cây rất nhanh sẽ lại lần nữa nở hoa kết trái.
Mục Lương nhớ tới cái gì, nghiêng đầu nói:
- Đúng rồi, Thấm Lan.
- Hửm?
Nguyệt Thấm Lan chớp chớp cặp mắt màu xanh nước biển, bộ dáng đang lắng nghe.
- Sắp xếp cho Thành Phòng Quân, Tuần Cảnh Vệ, mỗi người cách ba ngày có thể đến nhận một quả táo.
Mục Lương lạnh nhạt nói.
- Được.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu, lấy ra sổ ghi nhớ mang theo bên người.
- Hộ vệ Khu vực Trung ương, mỗi người mỗi ngày một quả táo.
Mục Lương tiếp tục nói.
Quả táo chồng chất trong nhà kho, chỉ dựa vào Siêu thị là bán không được bao nhiêu, hiện tại, chỉ có thể giăng lưới bắt chim ở Phố Buôn Bán.
Trước khi đến Thành Dạ Nguyệt, hoa quả sẽ càng ngày chồng chất càng nhiều trong nhà kho, không có cách nào bán ra bên ngoài.
Không bằng phát cho nhóm người Thành Phòng Quân, Tuần Cảnh Vệ, xem như phúc lợi, đồng thời tăng thêm lòng trung thành của bọn họ với Thành Huyền Vũ .
Trước khi đến Thành Dạ Nguyệt, vườn trái cây còn có thể lại thu hoạch thêm một đợt hoa quả, không lo đến lúc đó không có trái cây bán.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu lần nữa, hiểu đây là phúc lợi cho cấp dưới.
Hiện tại, trên mặt nhóm người Bối Nhĩ Liên biểu cảm ngẩn ngơ, đây cũng quá hào phóng, phát quả táo miễn phí cho thuộc hạ.
- Thật hâm mộ......
Lan Đế cảm thán nói từ tận đáy lòng.
- Chúng ta chỉ có thể hâm mộ họ thôi.
Lỵ Lỵ cười khổ một tiếng.
Hoa quả là một món ăn xa xỉ như vậy, thành chủ Thành Huyền Vũ lại phát miễn phí cho thủ hạ.
Bối Nhĩ Liên đang muốn hé miệng lại im lặng, lại một lần nữa đổi mới nhận thức với Thành Huyền Vũ và Mục Lương.
Thành Huyền Vũ hào phóng lại giàu có như vậy, chắc sẽ chướng mắt Ốc Đảo?
Vậy tiếp theo chuyện hợp tác làm sao thương lượng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận