Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 373: Bánh Bích Quy

Y Lệ Y nghe vậy đưa tay ra, cầm lên một khối bánh bích quy cỡ ngón cái, màu đỏ nhạt, bỏ vào trong miệng nhấm nuốt.
- Răng rắc !
Bánh bích quy vừa vào miệng thì xốp giòn, còn có vị cà chua nhàn nhạt.
Đây là mùi vị do cô gái tai thỏ nghiên cứu ra, dùng cà chua với bột lúa mì làm thành.
- Thật giòn, ăn thật ngon.
Đôi mắt xinh đẹp của Y Lệ Y sáng lên, rõ ràng rất thích bánh bích quy nhỏ.
- Mùi vị của Trà Tinh Thần cũng không tệ.
Nhân viên bán hàng thấy vậy, liền chỉ vào bánh bích quy màu xanh nhạt.
Y Lệ Y nhịn không được, đưa tay cầm lên bánh bích quy màu xanh nhạt ăn thử, rồi liên tục gật đầu, cảm thán nói:
- Cái mùi này càng ăn càng ngon hơn.
- Thích có thể mua một ít mang về.
Nhân viên bán hàng đang cố hết sức chào hàng.
- Bán thế nào?
Y Lệ Y mấp máy đôi môi hồng, vô ý thức sờ túi một cái, bên trong chứa một trăm hai mươi đồng.
- Vị cà chua một cân một đồng, vị Trà Tinh Thần một cân hai đồng, vị khoai lang một cân một đồng.
Nhân viên bán hàng báo giá cả rất chuyên nghiệp.
Ngay hôm qua, nhân viên làm việc ở Siêu Thị Huyền Vũ đã sớm mô phỏng diễn tập qua, có thể ứng phó đủ loại tình huống.
- Vậy món này cho ta một cân bánh bích quy vị Trà Tinh Thần.
Y Lệ Y hơi chút do dự, vẫn không nhịn được muốn mua ăn một chút.
Cô lấy ra Đồng Huyền Vũ trong túi, rút ra hai mươi đồng mệnh giá đồng Huyền Vũ đưa cho nhân viên bán hàng.
Cô có chút không nỡ tờ tiền này vì rất thích hình vẽ bên trên tờ hai mươi đồng.
Nhân viên bán hàng cầm hai mươi đồng Huyền Vũ, đặt dưới ánh sáng của Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng cẩn thận quan sát.
- A, làm cái gì vậy?
Y Lệ Y tò mò hỏi.
- Như vậy có thể phân biệt được tiền Huyền Vũ thật hay giả.
Nhân viên kiên nhẫn giải thích.
Cô ấy nhìn thấy bên trên đồng Huyền Vũ, sau khi ảnh chân dung của Mục Lương xuất hiện mới thu lại tờ tiền.
Ngay sau đó, cô ấy lại dùng tay chạm vào con số trên đồng Huyền Vũ, cảm giác được sự lõm lồi, mang ý nghĩa đây là đồng Huyền Vũ thật.
Y Lệ Y thấy ngạc nhiên, thì ra đồng Huyền Vũ còn có kỹ xảo phân biệt thiệt giả.
Sau khi hoàn tất kiểm tra, nhân viên bán hàng mới yên lòng, thu lại hai mươi đồng Huyền Vũ, từ dưới quầy lôi ra ngăn kéo, đếm một tờ mười đồng, tám tờ một đồng Huyền Vũ, hai tay đưa cho Y Lệ Y.
Y Lệ Y cẩn thận đếm một lần, mới yên tâm thu lại.
Còn nhân viên thì lấy ra một cái hộp giấy gấp gọn lại, dùng vá bằng gỗ múc lấy bánh bích quy vị lá trà tinh thần, cho vào trong hộp giấy.
Rồi cô ấy lại lấy ra một cái cân đòn, điều chỉnh tốt quả cân, ước lượng trọng lượng bánh bích quy trong hộp giấy.
- Còn thiếu một chút.
Nhân viên công tác nhìn thấy đòn cân nghiêng, lại kẹp một miếng bánh bích quy cho vào trong hộp giấy, đòn cân thăng bằng lại.
- Đây là cái gì?
Y Lệ Y thấy ngạc nhiên.
- Lão sư Y Lệ Y, đây là cân đòn, là một loại dụng cụ để đo khối lượng đồ vật.
Nhân viên bán hàng mỉm cười giải thích nói.
Bờ môi màu hồng phấn của Y Lệ Y khẽ nhếch lên, cái hiểu cái không gật đầu.
- Lão sư Y Lệ Y, xin cầm kỹ, đây là một cân bánh bích quy Trà Tinh Thần.
Nhân viên đã thả xuống cân đòn, đổ đầy bánh bích quy vào trong hộp giấy đưa cho Y Lệ Y.
- Cảm ơn.
Y Lệ Y cầm lấy hộp giấy, ôm vào trong ngực.
Cô lại nhịn không được đưa tay vê lên một khối bánh bích quy, nhét vào trong miệng nhấm nuốt, sau đó đi đến quầy hàng bên cạnh.
- Lão sư Y Lệ Y, có thể tới nhìn bên này một chút.
Nhân viên bán hàng ở một quầy hàng khác, nhiệt tình chào mời.
Bước chân của Y Lệ Y dừng lại, theo bản năng cất bước đi tới.
Cô đi tới trước quầy, lúc này mới nhìn thấy mấy cái bình làm bằng pha lê cực lớn đặt ở phía trên, bên trong đựng tinh thể nhỏ bé màu trắng.
- Lão sư Y Lệ Y, có muốn mua một ít muối tinh không?
Nhân viên bán hàng chào mời rất nhiệt tình.
- Muối tinh?
Y Lệ Y nhíu mày.
Y Lệ Y chớp chớp con mắt nghi ngờ, dịu dàng hỏi:
- Xin hỏi, muối tinh là cái gì?
- Muối tinh, chính là muối do Thành Chủ Đại Nhân mới nghiên cứu ra, mùi vị tốt hơn so với loại muối trước đó chúng ta dùng, không có vị đắng.
Nhân viên bán hàng mỉm cười, từ tốn giải thích.
Y Lệ Y nhìn qua muối tinh bên trong bình pha lê, gật đầu nói:
- Thoạt nhìn thật không tệ.
- Có thể nếm thử.
Nhân viên mở ra bình pha lê, dùng đũa kẹp nhỏ gắp ra một khối muối tinh nhỏ.
Y Lệ Y đưa tay ra, tiếp nhận nửa khối muối màu xanh to bằng móng tay kia.
Cô lại lần nữa quan sát muối tinh tỉ mỉ, sau đó bỏ vào trong miệng nhấm nháp, cảm nhận được khối muối đang ở trong miệng tan ra chậm rãi.
Vị mặn kích thích vị giác, làm cho gương mặt xinh đẹp của Y Lệ Y nhăn lại, vị rất mặn.
- Vị mặn rất tốt.
Cô le lưỡi một cái, vội vàng cầm lên một khối bánh bích quy nhỏ nhét vào trong miệng nhấm nuốt, trung hoà vị mặn.
- Có phải là không có mùi vị cay đắng và chua hay không?
Nhân viên bán hàng mỉm cười hỏi.
- Ừ, mặn gấp mấy lần so với muối trước đó.
Y Lệ Y cau mày lại, vị mặn trong miệng dần dần bị bánh bích quy trung hoà.
- Đây là vì muối tinh đã được qua xử lý đặc thù, được loại bỏ vật chất và tạp chất độc hại trong mỏ muối, đề cao độ tinh khiết của muối.
Nhân viên nói lại mấy lời mà Nguyệt Thấm Lan từng giải thích trước đó.
- Thì ra là như thế...
Y Lệ Y mím môi một cái.
Cô suy nghĩ một chút, bản thân thỉnh thoảng cũng sẽ xuống bếp, bây giờ cuộc sống của cô rất tốt, như vậy muối sẽ không thể thiếu.
- Muối tinh bán thế nào?
Y Lệ Y nhẹ giọng hỏi.
Nhân viên bán hàng mỉm cười nói:
- Năm đồng một cân, mỗi người chỉ được mua hai cân.
- A, mỗi cân muối tinh chỉ bán năm đồng?
Y Lệ Y kinh ngạc lên tiếng.
- Đúng vậy, đây là quy định.
Nhân viên bán hàng gật đầu, đưa tay chỉ vào tờ giấy được dán trên quầy.
Y Lệ Y cúi người, nhìn kỹ nội dung được viết trên giấy.
Lệnh hạn chế của Phủ Thành Chủ: Mỗi tháng mỗi người chỉ được mua muối tinh theo số lượng quy định bằng thẻ căn cước, có thể mua hai cân muối tinh, mỗi cân bán giá năm đồng.
Phía dưới góc phải Lệnh Hạn Mua, có ấn con dấu đại biểu cho Phủ Thành Chủ, là đồ án ký hiệu trên lá cờ Thành Huyền Vũ.
- Thật là một cân chỉ năm đồng.
Y Lệ Y kinh ngạc kêu lên.
Phải biết, trước đó thức ăn luôn thiếu vị muối, năm mươi viên tinh thạch hung thúsơ cấp sơ đẳng, cũng chỉ có thể mua được một cân như bây giờ.
Muối là tài nguyên khan hiếm, ít nhất ở bộ lạc và thành thị lớn khác đều là như vậy.
- Đây là Thành Chủ Đại Nhân hào phóng.
Trên mặt của nhân viên bán hàng lộ vẻ sùng bái.
Y Lệ Y mím môi một cái, trong đầu xuất hiện bộ dáng của Mục Lương, thật là một người đàn ông đặc biệt.
- Ta muốn một cân muối tinh.
Y Lệ Y ngước mắt mỉm cười nói.
- Vâng, lão sư Y Lệ Y, xin cho ta thẻ căn cước của ngươi.
Nhân viên bán hàng lễ phép cười nói.
- Đây.
Y Lệ Y một tay ôm hộp giấy bánh bích quy, một tay khác lấy ra thẻ căn cước từ trong túi, còn có năm tờ một đồng Huyền Vũ.
- Xin chờ một chút, bên này cần đăng ký một chút.
Nhân viên bán hàng nhận lấy thẻ căn cước và đồng Huyền Vũ bằng hai tay.
Cô ấy lấy ra bút than và sổ đăng ký từ trong ngăn kéo, ghi lại họ tên và số căn cước của Y Lệ Y vào trong danh sách.
- Được rồi, Y lão sư, ta trả thẻ căn cước trước, ngươi hãy cất kỹ.
Sau khi nhân viên bán hàng đăng ký xong, trả thẻ căn cước lại cho cô.
Rồi cô ấy lại lấy ra một cái túi giấy, dùng thìa gỗ múc ra một vá muối tinh cho vào trong túi giấy, lại dùng cân đòn cân khối lượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận