Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 695: Tăng Lương Và Phúc Lợi Thành Phòng Quân

- Nói đi.

Mười ngón tay của Mục Lương giao nhau đặt trước người.

Vệ Cảnh đứng nghiêm, lấy ba tờ giấy đưa cho anh.

Hắn nói tóm tắt:

- Thành chủ đại nhân, binh sĩ đã chết có bốn mươi lăm người, tàn tật là ba mươi hai người, còn có mười tám người bị lây nhiễm Hư Quỷ Cảm Nhiễm.

- Mười tám người, ít hơn trong tưởng tượng của ta.

Mục Lương liếc nhìn tổng kết sau trận chiến của ba người Vệ Cảnh.

Mười tám người lây nhiễm 'Hư Quỷ Cảm Nhiễm', với số lượng Nước Mắt Thiên Sứ hiện có, đủ để trị liệu kiềm chế cho mỗi người.

Mục Lương ngước mắt bình tĩnh hỏi:

- Các ngươi đã suy nghĩ tới việc xử lý binh sĩ thương vong như thế nào chưa?

Vệ Cảnh nghiêm túc gằn từng chữ:

- Ta sẽ căn cứ vào quy định, phát tiền trợ cấp cho gia đình người chết.

- Nhớ kỹ là phải phát hai lần.

Mục Lương dặn dò.

- Người bị thương tật cũng sẽ được nhận tiền trợ cấp.

Hắn nói bổ sung:

- Nếu như thương thế nghiêm trọng không thể tiếp tục làm binh sĩ ở Thành Phòng Quân, Cục Quản Lý sẽ giúp mỗi người tìm được công việc phù hợp, bảo bọn họ không cần lo lắng.

- Vâng, ta sẽ truyền lại những lời này cho mọi người.

Vệ Cảnh đáp, trong lòng rất cảm động.

Mục Lương gõ ngón tay lên mặt bàn, bình tĩnh nói:

- Còn về những binh sĩ bị lây 'Hư Quỷ Cảm Nhiễm', nói cho bọn họ rằng sau này sẽ có thuốc chữa trị, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.

- Vâng.

Vệ Cảnh cung kính lên tiếng.

- Bắt đầu từ ngày mai, nhiệm vụ huấn luyện mỗi ngày của Thành Phòng Quân tăng lên gấp đôi.

Mục Lương nói.

Muốn đề cao thực lực của Thành Phòng Quân, vậy thì phải gia tăng huấn luyện.

Vệ Cảnh ngạc nhiên, hoảng sợ nói:

- Thành chủ, phải tăng lượng huấn luyện lên sao?

- Đúng vậy.

Mục Lương bình tĩnh gật đầu.

- Chuyện này......

Ba người Vệ Cảnh đưa mắt nhìn nhau.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Lượng huấn luyện tăng lên gấp bội, tiền lương mỗi tháng tăng thêm năm mươi đồng Huyền Vũ, mỗi lần phát trái cây miễn phí sẽ tăng gấp đôi.

Vệ Cảnh nghe vậy hai mắt trừng lớn, tim đập nhanh hơn mấy nhịp.

- Thành chủ, ta đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện.

Tán Viêm nhấc tay cung kính nói.

- Ừ, mục đích cộng thêm tiền lương chủ yếu là để cho Thành Phòng Quân mua sắm bí dược cường hóa cơ thể, tăng cao thực lực bản thân.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

- Vâng, chúng ta đã biết.

Vệ Cảnh gật đầu liên tục.

- Rất tốt, đi xuống đi.

Mục Lương phất tay.

- Vâng, thành chủ đại nhân.

Vệ Cảnh ba người giơ tay cúi chào, chuẩn bị quay người rời đi.

- Đúng rồi, Vệ Cảnh, ngươi có thể đi thăm Tiểu Lan.

Mục Lương nhớ tới cô hầu gái bị thương.

- Vâng!

Đôi mắt của Vệ Cảnh sáng lên, lại cung kính hành lễ lần nữa.

…………

Trời tờ mờ sáng.

Phía dưới Bia đá to lớn, Phân Thân Mục Lương đứng an tĩnh, từ từ nhắm hai mắt cảm nhận sự biến hóa của đất đá trước mặt.

Anh đã đứng canh giữ nơi này hơn nửa ngày, chỉ vì đề phòng Hư Quỷ phá đất mà lên.

Ânh nhớ tới một câu mà Bối Nhĩ Liên đã nói, Huyết Nguyệt không xuất hiện thì Hư Quỷ sẽ không ào ạt phá đất mà lên.

Từ đây cho tới thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ còn khoảng sáu tháng, có lẽ nào Hư Quỷ nơi này lại ngủ say lần nữa?

Phân Thân Mục Lương không yên lòng, hai tay chạm vào mặt đất rồi phát động năng lực, bùn đất từ bốn phía vọt tới như dòng nước.

Bùn đất tụ lại một chỗ, đè nén lên nhau, sau đó một bục đất đá kiên cố hình tròn cao mười mét được xây dựng xung quanh bia đá, khiến cho bia đá càng vững chắc hơn.

Phân Thân của anh vỗ tay, cơ thể lơ lửng ở bên trên bệ đất, tiếp tục quan sát biến hóa của bia đá.

Sau một lát, anh chợt ngẩng đầu lên, trên không trung xuất hiện thêm một bóng người.

Vù vù ~~

Gió lớn gào thét, Bối Nhĩ Liên đáp xuống bên cạnh Phân Thân.

- Mục Lương các hạ, không ngờ ngươi lại đích thân đến canh giữ.

Ánh mắt của Bối Nhĩ Liên lộ ra dị sắc.

- Rảnh rỗi không có việc gì làm thôi.

Phân Thân hơi gật đầu, không có giải thích quá nhiều.

Phân Thân phụ trách nơi canh giữ nơi này, nếu xảy ra vấn đề gì thì anh có thể ngay lập tức truyền đạt về bản thể.

Bối Nhĩ Liên vòng quanh bia đá một vòng, lại rơi xuống mặt đất đi xung quanh bệ đất một vòng nữa, vẫn không thể phát giác tình huống dưới lòng đất.

Không có tình huống, đó chính là tin tức tốt nhất.

Cô trở lại trên bệ đất, bình tĩnh hỏi:

- Thành chủ các hạ, kế tiếp các ngươi sẽ đi đâu?

- Có lẽ sẽ đi thành Ngự Thổ.

Mộc Phân Thân Mục Lương thản nhiên đáp.

- Thành Ngự Thổ? Đó không phải là nơi tập hợp của đám đạo tặc sao? Ngươi muốn đến đó giao dịch?

Bối Nhĩ Liên hơi cau mày hỏi.

- Đúng rồi.

Phân Thân bình tĩnh nói.

Chờ khi nào đến thành Ngự Thổ, anh sẽ cân nhắc xem nên giải quyết vấn đề trong hòa bình hay dùng vũ lực để giải quyết.

Ánh mắt của Bối Nhĩ Liên chợt lóe lên, đi tới thành Ngự Thổ để giao dịch, e là lục thực và những thứ khác trong thành Huyền Vũ sẽ bị bọn trộm nhớ thương.

Nhưng dựa vào thực lực của thành Huyền Vũ, nếu đám đạo tặc kia dám động thủ, kết cục sẽ rất thê thảm.

Một bên khác, khu vực Trung Ương, cung điện.

Mục Lương và những người khác đang ăn sáng.

Ngải Lỵ Na thanh thúy nói:

- Mục Lương, rất có thể Vũ Điền và Vũ Mộng đã rời khỏi thành Huyền Vũ rồi.

Ngôn Băng nói khẽ:

- Sói Mặt Trăng không ngửi được mùi của bọn họ ở trong thành.

Cô đến Tam Tinh Lâu, vào phòng của Vũ Điền và Vũ Mộng, tìm được gối và mền mà hai người đã sử dụng.

Sau đó để cho nhóm Sói Mặt Trăng đánh hơi, phối hợp hộ vệ Trung Ương tìm kiếm hai anh em ở trong thành.

Nhưng ngoại trừ Tam Tinh Lâu, tìm khắp toàn bộ thành Huyền Vũ cũng không thể đánh hơi được mùi của hai người.

Nguyệt Thấm Lan buông chén đũa xuống, rút tờ khăn giấy lau miệng, ưu nhã nói:

- Trên đường đi đến thành Ngự Thổ sẽ đi qua một tòa thành phố lớn và hai tòa thành nhỏ, ngươi có muốn dừng lại không?

- Tình huống cụ thể như thế nào?

Mục Lương bẻ hạt bắp cho vào miệng.

- Nếu chúng ta xuất phát từ thành Sơn, ước chừng hai ngày sau sẽ đến thành Hắc Thủy, đó là một tòa thành lớn có khoảng ba vạn dân cư.

Nguyệt Thấm Lan Ưu Nhã nói.

Đêm qua cô đã đi hỏi dân chúng thành Sơn, những tin tức này là do bọn họ nói.

- Thành Hắc Thủy có thứ gì đặc biệt không?

Mục Lương ôn hòa hỏi.

- Không có, đó chỉ là một tòa thành lớn bình thường, thành chủ là một cường giả cấp 7 đỉnh phong.

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy trả lời.

Mục Lương suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Ừ, chúng ta có thể dừng chân ở thành Hắc Thủy ba ngày.

- Lần này, chỉ dừng lại ba ngày thôi sao?

Nguyệt Phi Nhan phồng má hỏi.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Ba ngày đã đủ để giao dịch phần lớn rồi.

Cư dân ba chục ngàn, nếu có người muốn giao dịch thì chỉ cần ba ngày là đủ.

Nếu như không phải vì chuyện đạo tặc, như vậy bọn họ có thể nghỉ ngơi mười ngày ở thành Hắc Thủy giống như trước.

- Sau khi rời đi thành Hắc Thủy, lại đi thêm năm ngày nữa thì chúng ta sẽ đến thành Vũ Thái, đó là một tòa thành nhỏ có dân số hơn năm ngàn người.

Nguyệt Thấm Lan tiếp tục nói:

- Sau khi rời thành Vũ Thái, đi thêm hai ngày nữa sẽ đến tòa thành nhỏ tiếp theo, nhân khẩu khoảng bảy ngàn người.

- Nếu là thành nhỏ thì chúng ta có thể dừng lại một, hai ngày.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Ừ, nghe theo ngươi.

Nguyệt Thấm Lan Ưu Nhã gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận