Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 229: Đã Sẵn Sàng Dẫn Người Bỏ Trốn

Mễ Á cũng chăm chú nghe, nhìn em gái đang mỉm cười.
Đặc biệt khi nói đến Mục Lương, Mễ Nặc sẽ vô cùng vui vẻ hơn một chút.
Cô phát hiện em gái đã thay đổi rất nhiều, đã không giống cô gái nhỏ cần người kề bên chăm sóc trong trí nhớ nữa.
- Được rồi, có chừng đó thôi.
Mễ Nặc duỗi người.
Eo thon của cô đã để lộ ra ba giây, đã đổi đồ ngủ thành trang phục hầu gái.
- Đi thôi, chúng ta đến phòng ăn.
Mễ Nặc cầm tay chị gái.
- Được.
Mễ Á thay quần áo xong, mang giày vào rồi đi theo em gái ra ngoài.
Trong phòng ăn, Vệ Ấu Lan đang bận rộn bưng thức ăn và mở bộ đồ ăn lên, bữa sáng đã làm xong.
Mục Lương đi vào phòng ăn, Nguyệt Thấm Lam, Nguyệt Phi Nhan đi theo ở phía sau. Anh thuận miệng hỏi một câu:
- Mễ Nặc vẫn chưa dậy sao?
- Đến rồi đến rồi đây !
Anh vừa dứt lời, Mễ Nặc đã dẫn theo chị gái tới phòng ăn.
- Ngại quá, ta dậy trễ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Nặc khẽ ửng đỏ.
Mễ Á thì hiếu kỳ quan sát những người khác trong phòng ăn, vài người đều mang khăn che mặt.
- Không sao.
Mục Lương cười, không để ý nói:
- Tất cả ngồi đi.
- Vâng.
Các cô đáp.
Đợi Mục Lương ngồi xuống, các cô cũng lần lượt ngồi xuống.
- Vưu Phi Nhi lại không tới à?
Mục Lương cau mày lại.
- Phỉ Nhi tiểu thư vẫn còn ở viện nghiên cứu, ta đã đưa bữa sáng qua đó rồi.
Vệ Ấu Lan ôn nhu nói.
Mục Lương nhìn về phía hai người Ngôn Băng và Ngải Lỵ Na, nói:
- Phải khuyên cô ấy đi ra ngoài thương xuyên hơn, cứ ở trong phòng mãi sẽ không tốt cho thân thể.
- Khuyên không được.
Ngải Lỵ Na cười khổ một tiếng.
Cách đây không lâu các cô cũng từng khuyên mấy lần, nhưng đều vô dụng.
- Thực sự là...
Mục Lương cũng hết cách.
Anh nhìn phía Mễ Á, ôn hòa hỏi:
- Đêm qua ngươi ngủ có ngon không?
- Ngon lắm.
Ánh mắt của Mễ Á hơi tránh né.
Từ trong miệng em gái biết được, người nam nhân trước mắt này là một người vô cùng hoàn mỹ, thực lực cũng rất cường đại.
Người như vậy, khiến cô hơi kiêng kỵ.
- Vậy là tốt rồi, dùng cơm thôi, đừng khách khí.
Mục Lương cầm đũa lên nói.
- Được.
Mễ Á lặng lẽ thở ra một hơi.
Cô vụng về cầm đũa lên gắp rau khoai lang, so với cải trắng, cô càng thích mùi vị của rau khoai lang hơn.
Đạp đạp đạp...
Một loạt tiếng bước chân vang lên ở ngoài phòng ăn.
Ly Nguyệt mặc áo giáp U linh, cố ý bước đi phát ra tiếng, cất bước đi vào trong phòng ăn.
Cô tò mò liếc nhìn cô gái tai mèo.
Ly Nguyệt đi tới bên cạnh Mục Lương, ôn nhu nói:
- Tình báo từ thành Phi Điểu đã về tới rồi.
Trời chưa sáng, cô sẽ lên đường đến thành Thánh Dương lấy tin tình báo mà mấy người thương nhân đã thu thập được về.
- Đọc lên đi.
Mục Lương khẽ hất hàm ra hiệu.
- Vâng.
Ly Nguyệt bắt đầu báo cáo:
- Trong tình báo nói, Vạn Khô Lâm đang ở trong thành Phi Điểu.
Vạn Khô Lâm là nơi có rất nhiều đỉnh núi hiểm trở, có nhiều loài hung thú khác nhau sinh sống ở bên trong đó.
Độc lập thành rừng, khắp nơi trên đất đều là xương khô, đây chính là nguyên nhân hình thành cái tên Vạn Khô Lâm.
Người thường tùy tiện tiến vào Vạn Khô Lâm chỉ có một con đường chết.
Mà trong Vạn Khô Lâm có một tòa thành Phi Điểu đơn độc.
- Bên trong Vạn Khô Lâm có các loại hung thú khác nhau sinh sống.
Cặp mắt màu đen của Mục Lương sáng lên.
Anh e rằng có thể tìm được một vài hung thú đặc biệt ở trong Vạn Khô Lâm, sau khi thuần dưỡng có thể có được một vài năng lực đặc biệt.
- Mục Lương, chỗ như vậy quá nguy hiểm.
Mễ Nặc lo lắng khuyên bảo:
- Hay là chúng ta đừng đến đó.
- Các ngươi muốn đến thành Phi Điểu Thành?
Mễ Á lạnh lùng hỏi.
- Ngươi biết thành Phi Điểu?
Mục Lương vỗ tay cô gái tai thỏ, ánh mắt ra hiệu để cô an tâm.
- Các ngươi đừng đi, thành Phi Điểu ở sâu bên trong Vạn Khô Lâu, nếu muốn đến thành Phi Điểu, vậy thì nhất định phải đi qua Vạn Khô Lâm.
Mễ Á liếc nhìn em gái, đáy mắt hiện lên một tia lo lắng.
Cô không muốn em gái đi đến nơi mạo hiểm, khuyên nhủ nói:
- Mà trong Vạn Khô Lâm có hung thú cấp bảy, thậm chí đồn rằng có hung thú cấp tám.
- Nói chung là vô cùng nguy hiểm, trừ phi các ngươi đều biết bay, nếu không sẽ lành ít dữ nhiều.
Mễ Á phóng đại mức độ nguy hiểm lên một chút để ngăn ý định vào Vạn Khô Lâm của bọn họ.
- Nguy hiểm như vậy sao!
Mễ Nặc kinh hô một tiếng.
Cô lo lắng nhìn Mục Lương, yếu ớt hỏi:
- Mục Lương, chúng ta thật sự phải đến thành Phi Điểu sao?
- Ừm, ta muốn đi.
Khoé miệng của Mục Lương hơi nhếch lên.
Hung thú cấp tám à, tinh thạch hung thú của chúng nó có thể đổi được rất nhiều điểm tiến hoá rồi!
- ...
Cái miệng nhỏ nhắn của Mễ Nặc không nói gì chỉ khẽ nhếch.
Dựa vào sự hiểu biết về Mục Lương của cô, tiếp tục khuyên bảo cũng vô dụng.
Mễ Á cũng hơi sững sờ, đã nói rõ cấp độ nguy hiểm rồi, sao còn muốn đi vào Vạn Khô Lâm?
- Yên tâm đi, Mục Lương biết phải làm sao.
Nguyệt Thấm Lam nhấp ngụm canh nóng, ưu nhã nói.
Cô vô cùng ủng hộ đối với quyết định của Mục Lương.
- Mục Lương, còn có tin tức về Ny Cát Sa.
Ly Nguyệt tiếp tục báo cáo.
- Các cô ấy đã chuẩn bị xong rồi?
Cặp mắt màu đen của Mục Lương sáng lên.
- Vâng, cô ấy đã chuẩn bị xong để dẫn người chạy trốn, hy vọng ngươi có thể đi tiếp ứng.
Ly Nguyệt hạ giọng, nói:
- Thời gian đại khái là ba ngày sau.
- Ừm, ta biết rồi.
Mục Lương chậm rãi gật đầu.
Anh ngước mắt hỏi:
- Còn có tin gì nữa không?
- Đã hết rồi.
Ly Nguyệt khẽ gật đầu một cái.
- Vất vả cho ngươi rồi.
Mục Lương nhẹ giọng nói:
- Nhanh ngồi xuống cùng ăn bữa sáng đi!
- Được.
Trong đôi mắt trắng bạc của Ly Nguyệt hiện lên một tia nhu ý.
Cô nghiêng đầu qua chỗ khác tháo mũ sắt, mang mặt nạ vào rồi kéo ghế ra ngồi xuống.
Vệ Ấu Lan đã đưa lên bộ đồ ăn mới, giúp dọn canh nóng lên.
Cặp mắt màu đỏ của Mễ Á lóe ra.
Nếu người của thành Huyền Vũ đến thành Phi Điểu thì nhất định sẽ gây nên sự chú ý của Ốc Đảo.
Ốc Đảo có điểm liên lạc ở thành Phi Điểu, dựa theo tác phong làm việc của mấy người đó, thực vật ở thành Huyền Vũ thành nhất định sẽ bị để mắt tới.
Lúc này, cô đang bị kẹp ở Thành Huyền Vũ, nơi đã thu dưỡng em gái và Ốc Đảo, ân cứu mạng của mình.
Trong lòng Mễ ÁDùng dằng: Có nên nhắc nhở hắn hay không?
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không tiết lộ sự tồn tại của Ốc Đảo, dự định sẽ quan sát thành Huyền Vũ thêm một thời gian.
Mễ Nặc thấy chị gái không yên lòng, quan tâm hỏi:
- Chị, những món này không hợp khẩu vị của ngươi sao?
- Không có, rất hợp với khẩu vị của ta.
Mễ Á lấy lại tinh thần, cười ha hả che giấu.
Nếu như ngay cả mỹ thực của thành Huyền Vũ cũng không hợp khẩu vị, thì cũng không có món ăn nào có thể hợp khẩu vị của cô.
Trong thư phòng.
Mục Lương vùi đầu hoàn thiện giáo án của thành Huyền Vũ.
Anh lẩm nhẩm nói thầm một câu:
- Thật đúng là phí não.
Mục Lương duỗi tay sờ chén trà ở bên cạnh, phát hiện chén trà đã cạn nước thấy đáy, lá trà cũng bị ngâm lâu tới mức không còn mùi vị.
Mễ Nặc dẫn Mễ Á đi một vòng quanh thành Huyền Vũ, bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn anh không thể hưởng thụ được sự chiếu cố cẩn thận tỉ mỉ của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận