Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 719: Bữa Tiệc Thịt Nướng

Thái Căn giật giật khóe miệng, ánh mắt hắn mơ hồ nói:

- Ta làm việc ở một cửa hàng đồ gốm trong Phố Buôn Bán.

Thái Khả Khả hai tay chống nạnh, tức giận nói:

- Cha, ta tìm cha đã lâu, hóa ra là ngươi lại ở thành Huyền Vũ.

- Khụ khụ.... Thật ra, ta cảm thấy thành Huyền Vũ khá tốt, sau đó liền quyết định ở lại.

Thái Căn cười gượng đáp.

- Cái kia, các hạ ngồi ở đây đi.

Tân Ny bưng bát lên, đứng dậy tránh ra khỏi vị trí.

- Cảm ơn.

Thái Căn mặt đầy cảm kích.

Hắn ngồi xuống, nhìn đống bát đũa trước mặt con gái mà không khỏi xấu hổ.

- Thái Khả Khả, sức ăn cơm của ngươi vẫn lớn như vậy.

Thái Căn giật giật khóe miệng, xúc động nói.

- Không còn cách nào khác, ta thực sự dễ cảm thấy đói.

Thái Khả Khả coi đó là điều hiển nhiên nói.

Cô bắt đầu nghiêng đầu nghi vấn hỏi:

- Cha, ngươi mau nói chuyện cùng ta, ngươi cũng đi làm rồi sao?

- Này.... ngươi ăn no chưa?

Thái Căn ngăn chủ đề này lại.

Thái Khả Khả liền chỉ vào hai bát mỳ chua cay mà bồi bàn bưng lên nói:

- Ăn xong hai bát này là ta có thể no rồi.

- Ngươi ăn nhiều như vậy, sẽ phung phí rất nhiều đồng Huyền Vũ.

Thái Căn nhếch miệng nói.

- Không sao, ta có thể được giảm giá 30% đồ ăn ở đây.

Thái Khả Khả tùy ý nói.

- .......

- 30% sao?

Thái Căn kinh ngạc.

- Đúng vậy.

Thái Khả Khả ngây thơ gật đầu.

Ánh mắt của Thái Căn lóe lên, đột nhiên cảm thấy thực sự rất hâm mộ con gái mình.

Hắn tò mò hòi:

- Hiện tại ngươi đang ở đâu?

Giọng nói Thái Khả Khả trong trẻo phát ra:

- Bây giờ, ta ở khu Trung Ương, tuy nhiên vì bắt đầu huấn luyện Không Quân, cho nên bây giờ cơ bản đều là ở Thiên Cức Quan.

- Ở khu Trung Ương, ở cùng một chỗ với Thành Chủ đại nhân?

Thái Căn kinh ngạc.

Con gái bây giờ có chức vị như vậy, chẳng lẽ nào có quen biết với Thành Chủ?

Thái Căn suy nghĩ khác đi, chẳng lẽ Thành Chủ đại nhận lại là con rể của mình?

- Không có ở cùng một chỗ đâu, Thành Chủ đại nhân ở Cung điện, còn ta ở tại tầng sáu.

Thái Khả Khả lắc đầu giải thích.

-.....Thật đáng tiếc.

Ánh mắt Thái Căn xuất hiện một tia thất vọng.

- Cha, ngươi đang tiếc cái gì vậy?

Thái Khả Khả nghiêng đầu nghi hoặc hỏi.

- Khụ khụ.

Thái Căn kho khăn hai tiếng, chuyển đề tài khác nói:

- Không có gì, ngươi mau ăn nhanh đi.

- Món mỳ chua cay của ngươi tới đây.

Nhân viên công tác bưng bát mỳ chua cay tới.

- Cha, ngươi cũng thích món mỳ chua cay này sao?

Thái Khả Khả nũng nịu hỏi.

- Ừ, ăn rất ngon.

Thái Căn gật đầu.

Thái Khả Khả đột nhiên hỏi:

- Cha, tiền lương hiện tại của cha là bao nhiêu?

Thái Căn thản nhiên trả lời:

- Một tháng 80 đồng Huyền Vũ.

- Chỉ 80 đồng Huyền Vũ?

Âm thanh của Thái Khả Khả đột nhiên cao lên.

Đôi mắt xanh của cô lộ ra vẻ nghi hoặc, lương của một công việc ở Phố Buôn Bán có thể thấp như vậy sao?

- Còn ngươi thì sao?

Thái Căn nuốt mỳ chua cay xuống.

- 300 đồng Huyền Vũ.

Thái Khả Khả lên tiếng.

-..................

Thái Căn miệng mở rộng, lương của con gái gấp mấy lần lương của chính mình, chênh lệch quá lớn rồi.

Hắn cảm thấy chán nản cúi đầu xuống, cảm thấy không thể ngẩng đầu lên trước mặt con gái.

- Cha, cha có muốn vào Không Quân không?

Thái Khả Khả ngây thơ hỏi.

Đôi mắt của Thái Căn lóe lên tia sáng, ngượng ngùng mà nói:

- Ta......chắc không đi được.

Hắn vẫn đang làm việc hiện tại, còn có cả tiền sử trộm cắp, vì vậy chắc chắn hắn không được phép làm việc ở khu Ngoại Thành.

- Hừm để ta đi hỏi Thư Ký đại nhân.

Thái Căn Căn ngây thơ nói.

- Này... cũng có thể sao?

Thái Căn không có từ chối tiếp, vạn nhất nếu thật sự có thể đi Không Quân, đãi ngộ ở đó khẳng định sẽ tốt hơn so với ở Phố Buôn Bán.

Dù sao hắn cũng là một cao thủ cấp 5, ở nơi này làm nhân viên bán hàng, thì sẽ có hơi có vẻ có tài mà không được trọng dụng rồi.

………..

Màn đêm buông xuống, yên tĩnh.

Vườn hoa sau khu vực Trung Ương, lúc này, hương thịt bay khắp nơi.

Bên cạnh bếp nướng dài, Mục Lương và các cô gái quây quần ngồi cùng nhau. Bữa tối hôm nay là một bữa tiệc thịt nướng than.

- Lâu lắm rồi không ăn thịt nướng.

Mễ Nặc xoay xiên nướng pha lê để thịt được chín đều cả hai mặt.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã nói:

- Đúng là lâu lắm rồi không ăn.

- Phải cho nhiều ớt, thịt nướng mới thơm.

Ngải Lỵ Na vươn tay lấy thịt nướng trước mặt.

- Để ta!

Ngôn Băng chặn tay cô gái tóc hồng.

Ngải Lỵ Na nhăn mũi, nghiêng đầu ồn ào:

- Ta cũng muốn nướng thịt.

Đôi mắt màu tím của Ngôn Băng liếc nhìn bạn tốt, nhẹ giọng nói:

- Ngươi chỉ có thể làm thịt khét thôi.

Ngải Lỵ Na không biết nướng thịt, ngoại trừ chiến đấu và viết nhật ký phiêu lưu mạo hiểm ra. Các kỹ năng sống còn lại về cơ bản là con số không.

- Cái gì cơ? Ta chỉ là vẫn chưa học được thôi.

Ngải Lỵ Na cong môi chán nản.

- Van cầu người tha cho những nguyên liệu này.

Ny Cát Sa che miệng cười nói đùa.

Đêm nay, Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na, Ngôn Băng, Ny Cát Sa đều ở đây, chỉ có Vưu Phi Nhi bị ám ảnh bởi nghiên cứu, nên không ra khỏi Sở Nghiên Cứu.

- Ngải Lỵ Na, ngươi cứ chờ mà ăn đi.

Khóe môi Ly Nguyệt nhếch lên, bầu không khí thoải mái và vui vẻ.

- Các người...

Ngải Lỵ Na nghiến rang nghiến lợi, thịt cô ấy nướng có thực sự tệ như vậy không?

Con ngươi hồng hồng của cô nhìn Mục Lương:

- Mục Lương, ta nướng thịt cho ngươi, được không?

- Ngải Lỵ Na, ta nướng là được rồi.

Mễ Nặc nháy mắt, đưa thịt nướng cho Mục Lương.

- Của ta cũng nướng xong rồi.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã đưa lên xiên nướng vừa mới ra lò.

- Của ta có ớt bột, nhất định rất ngon, Mục Lương nếm thử trước đi.

Hồ Tiên nhướng mắt, cười đưa xiên thịt ra phía trước.

Ly Nguyệt im lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa bắp ngô mới nướng ra phía trước.

- Đại Nhân, của ta cũng được rồi.

Đại An Ti chớp chớp đôi mắt băng giá, đáy mắt lạnh lẽo.

Mục Lương dở khóc dở cười, làm sao đều đến xem náo nhiệt rồi!

Mễ Nặc đưa thịt nướng lên miệng anh, nhẹ nhàng nói:

- Mục Lương, ăn của ta trước đi.

- Được.

Mục Lương bất giác cười, mở miệng cắn thịt nướng trên tay cô gái tai thỏ.

Nguyệt Thấm Lan đưa thịt nướng về phía trước, nhàn nhạt nói:

- Còn có của ta.

Hồ Tiên lắc lư cái đuôi, đợi khi Mục Lương ăn xong thịt nướng của Nguyệt Thấm Lan, liền đưa thịt trong tay ra phía trước.

Năm phút sau, Mục Lương ăn hết thịt nướng mà các cô gái nướng cho anh.

- Mục Lương, thịt của ta lại nướng xong rồi.

Mễ Nặc vừa nói vừa lật xiên trên vỉ nướng.

- Khụ khụ, các ngươi ăn đi, ta no rồi.

Mục Lương ho khan vẫy vẫy tay hai cái.

Để mấy cô gái này tiếp tục đúc cho anh ăn, chắc sẽ không được yên ổn.

Một tia tiếc nuối thoáng qua trong mắt Mễ Nặc.

- Ừ.

Mục Lương nhẹ nhàng đáp.

Khóe môi của Cầm Vũ cong lên, Thành chủ đại nhân đúng là rất được các cô gái hoan nghênh nha.

Mục Lương nâng mắt, dịu dàng nói:

- Tiểu Lan, đi lấy rượu hoa quả lại đây.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn đáp lại.

Cô bé đặt kẹp than trên tay xuống, lau sạch tay rồi trở về Cung Điện.

- Rượu hoa quả là gì vậy?

Cầm Vũ và Đại An Ti nhìn nhau.

Sau một lúc, tiểu hầu gái trở lại, với hai chai rượu lớn và vài ly rượu pha lê trên khay.

- Không uống được rượu thì cứ uống trà hoa đi.

Mục Lương dặn dò.

Bạn cần đăng nhập để bình luận