Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2191: Đến Thành Tô Liễu.



Mai Đặc nghiêm mặt nói:

- Cha, ta muốn đến thành Hoả một chuyến.

Quốc vương Hải Đinh do dự một chút, cuối cùng vẫn là gật đầu:

- Đi thôi, chú ý an toàn, mang theo một đội Kỵ Sĩ bảo hộ.

- Vâng.

Mai Đặc gật đầu thật mạnh.

- Bệ hạ, ta muốn đi theo Nhị vương tử điện hạ.

Kỵ Sĩ Trưởng cung kính xin chỉ thị.

Khải Tân Tư nói:

- Không được, thành Tát Luận còn rất nhiều chuyện cần ngươi xử lý.

Mai Đặc cau mày nhìn về phía đại vương tử, ánh mắt không hề thân thiện.

- Chuyện này....

Kỵ Sĩ Trưởng do dự.

Quốc vương Hải Đinh nhàn nhạt nói:

- Ngươi ở lại thành Tát Luận, phân phó Phó Kỵ Sĩ Trưởng đi cùng Mai Đặc.

- Vâng.

Kỵ Sĩ Trưởng cung kính gật đầu.

Mai Đặc hít một hơi thật sâu, không nói thêm gì nữa.

Quốc vương Hải Đinh có ý định bồi dưỡng người thừa kế, hắn và đại vương tử là ứng cử viên được chọn, cho nên cả hai mới đối chọi gay gắt như vậy, không ai nhường ai, huynh cung đệ kính trước đó cũng không còn tồn tại.

Quốc vương Hải Đinh phất tay, nói:

- Đi chuẩn bị đi, đè tin tức xuống trước, mau chóng điều tra rõ ràng chuyện này.

- Vâng.

Mai Đặc nghiêm mặt gật đầu, đột nhiên hỏi:

- Cha, vậy có cần gọi Bạch Sương trở về không?

Quốc vương Hải Đinh suy nghĩ một chút rồi xua tay nói:

- Không cần đâu, con bé ở vương quốc Huyền Vũ rất an toàn, mấy ngày nữa lại bảo con bé trở về.

- Cũng đúng.

Mai Đặc gật đầu nhận đồng.

Trước khi rời đi hắn quay người lại liếc nhìn Khải Tân Tư một cái, hai người âm thầm so tài, đều tự đi xử lý chuyện cần làm.

………

Phi thuyền vận chuyển hạ cánh xuống quảng trường trong thành Tô Liễu.

Tô Liễu là một toà thành có dân số thường trú vượt qua năm mươi ngàn người, ở đại lục cũ đã coi như là thành lớn.

Sau khi Vương quốc Huyền Vũ tuyên bố lập quốc, đại thành Tô Liễu đã hợp tác thành lập đường hàng không với vương quốc Huyền Vũ.

Khi phi thuyền đi đến căn cứ trung chuyển thành Phượng thì sẽ dừng lại ở chỗ này bốn giờ, cung cấp một ít cơ hội giao dịch đồng thời cung cấp phục vụ vận chuyển hành khách cho dân chúng ở thành Tô Liễu.

Đây là lần thứ hai phi thuyền đến nơi này, cửa khoang thuyền từ từ mở ra, nhân viên mang theo nhóm Kiến Thợ khuân vác từng rương hàng hóa đi ra khỏi phi thuyền.

Ngoài khoang thuyền, thương nhân và người của Phủ Thành Chủ thành Tô Liễu đã đợi sẵn, hàng hóa vừa mới buông xuống thì đã bị bọn hắn tranh mua sợ không còn.

Địa lý vị trí của tòa thành này khá bất tiện, không gần căn cứ trung chuyển thành Phượng cũng xa căn cứ trung chuyển Vùng Nước Mặn, chớ đừng nhắc tới vương quốc Huyền Vũ bên trong kênh Sương Mù.

Phương pháp mua được hàng hóa của vương quốc Huyền Vũng nhanh và tiện nhất chính là làm cho phi thuyền vận chuyển đi qua đại thành Tô Liễu và dừng lại, thuận tiện tiến hành giao dịch.

Các thương nhân tranh đoạt nhau:

- Các ngươi đừng đoạt, rương này là của ta!

- Dừng tay, những thứ này đều là của Phủ Thành Chủ!

-...

Linh Vận và Lăng Hương đi ra buồng nhỏ trên tàu, nhìn cảnh tượng trước mắt đều cảm thấy rất kinh ngạc.

- Tại sao bọn hắn lại tranh giành dữ dội như vậy?

Lăng Hương nghi ngờ hỏi.

Linh Vận lắc đầu:

- Không biết, chúng ta đi dạo thôi, vất vả lắm mới đi ra ngoài một chuyến.

- Ừ, được.

Lăng Hương vội vã lên tiếng.

Hai người đi dạo trong thành Tô Liễu một vòng, trước khi phi thuyền cất cánh thì sẽ trở về, đây là mục đích chủ yếu mà các cô tới đại lục cũ.

- Cộp cộp cộp ~~~

Hai người dắt tay đồng hành, nhìn thấy nhà đá, nhà gỗ thấp lùn ngoài sân rộng, cho người ta một loại cảm giác cằn cỗi.

Linh Vận nhìn phòng ốc rách rưới và những con đường lồi lõm, không nhịn được nhỏ giọng nói:

- Lăng Hương, ta cảm giác nơi đây còn không bằng một ít thành nhỏ ở vương quốc chúng ta....

- Ta cũng cảm thấy như vậy, luôn cảm thấy nơi đây rất kỳ quái...

Lăng Hương cau mày gật đầu.

Ly Nguyệt suy nghĩ một chút, nói:

- Nơi đây không có cây xanh, một gốc cây cũng không có.

- Đúng vậy, thật kỳ quái.

Lăng Hương gật đầu thật mạnh, bĩu môi nói:

- Giống y như trong phim, đất đai đều trụi lủi.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi tới trước, dọc đường không thấy có gì lý thú, ven đường có người bày sạp nhưng chỉ bán chút thịt khô, nước sạch hay đại loại như vậy, hai người hoàn toàn không nhấc nổi hứng thú.

- Vẫn là đại lục chúng ta tốt hơn.

Lăng Hương quay đầu nói.

- Đúng vậy.

Linh Vận gật đầu nhận đồng.

Hai người đi hơn phân nửa đại thành Tô Liễu nhưng không tìm được gì thú vị, chỉ mua hai tấm tranh da thú ở ven đường.

Tranh da thú chính là dùng gỗ nung đỏ một đầu rồi vẽ đồ án ở trên da thú.

Hai người mua tranh da thú không lớn, chỉ dài nửa mét, đồ án phía trên trông giống như hai người que đang đánh nhau, nhìn ngược lại sẽ có hình ảnh khác, không tính là đẹp, nhưng cũng không xấu.

- Tặng cho cha, chắc cha ta sẽ thích.

Linh Vận cuộn tranh da thú lại rồi cho vào túi.

Lăng Hương cảm thán:

- Ừ, nhưng thật sự rất rẻ, chỉ cần một viên tinh thạch ma thú cấp 2 là có thể mua được.

Hai người tới nơi đây mới biết được tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng nơi đây tương đương với tinh thạch ma thú cấp 2.

Lăng Hương cố ý so sánh tinh thạch hung thú và tinh thạch ma thú so, phát hiện hai thứ không khác gì nhau.

- Còn đi dạo nữa không?

Lăng Hương quay đầu hỏi bạn thân.

Linh Vận lắc đầu nói:

- Không được, trở về đi, đừng tới lúc đó đến trễ phi thuyền vận chuyển đi rồi thì chúng ta sẽ rất thảm.

- Ừ, về thôi!

Lăng Hương lên tiếng, cũng cảm thấy như vậy không tốt.

Hai người đi dọc theo con đường vừa rồi, xa xa đã thấy bức tường lưu ly của phi thuyền vận chuyển.

Khi các cô trở lại phi thuyền thì người của đại thành Tô Liễu đang chuẩn bị soát vé lên thuyền.

Vương quốc Huyền Vũ có đặt một cửa sổ bán vé trong đại thành Tô Liễu, sau khi phi thuyền vận chuyển cất cánh từ vương quốc Huyền Vũ thì sẽ dùng Trùng Cộng Hưởng liên lạc nhân viên bán vé tại đây, bán hết chỗ vé còn lại cho người dân ở nơi này.

Bên ngoài cửa khoang phi thuyền vận chuyển, nhân viên soát vé đang kiểm tra, đã có hơn năm mươi người từ đại thành Tô Liễu lên thuyền, xem trang phục thì phần lớn là thương nhân hành hoang và thợ săn thám hiểm.

Nhân viên soát vé nhắc nhở:

- Ai mang theo vũ khí thì phải gửi lại, không thể mang vào phòng riêng, lúc rời thuyền thì nhận lại bằng vé tàu.

- Biết rồi, lúc mua phiếu bọn hắn đã nói với ta.

Một thợ săn thám hiểm không thèm để ý, đưa vũ khí cho nhân viên kia.

Nhân viên công vụ nhận lấy rồi đóng dấu một con số lên vé tàu của đối phương, khi rời thuyền thì hành khách sẽ dựa vào con số trên vé để nhận lại vũ khí của mình.

Người tới đây mua vé đều biết quy củ, không chống cự đối với việc gửi lại vũ khí.

Linh Vận nhìn thoáng qua dòng người xếp hàng, lẩm bẩm:

- Thật nhiều người kỳ quái.

- Cái gì cơ?

Lăng Hương nghi ngờ hỏi lại.

- Ngươi xem người đàn ông đứng ở cuối hàng kìa, tư thế đi của hắn rất kỳ quái.

Linh Vận chỉ ngón tay về phía mấy người đứng cuối hàng.

Lăng Hương ngước mắt nhìn lại, đó là ba tên đàn ông vạm vỡ, toàn thân được che kín bằng áo khoác da thú, chỉ chừa lại hai chân và đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận